Bách Lý Tiểu Kỉ là con gà con, không thể nào nói tiếng người được, người đàn ông ẩn bên trong truyền âm để giao tiếp với Bùi Chân. Vị trưởng lão núi Bão Trần không có tình người năm xưa giờ lụn bại biến thành một con gà con teo tóp, tình cảnh này thật khiến người ta cảm thấy kỳ dị. Song Bùi Chân không nói gì, chỉ cố hết sức đứng dậy, lấy ba cây châm bạc ra để phong bế đại huyệt gần mạch tim. Hắn muốn làm cho máu chảy chậm lại, kéo dài thời gian châm lông trâu đi vào mạch tim.
Làm xong tất cả thì đầu cũng nhễ nhại mồ hôi. Vết thương bên tay phải bị Quỷ Mẫu cào, hễ cử động là đau. Hắn xé vải chỗ tay áo xuống để băng bó, lại mở túi tay áo dưới cổ tay phải lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng sứ, bên trong đựng Lão Tài Hương. Sư tôn đã lấy một viên, hắn lại luyện chế một viên khác, là vì ngày hôm nay.
“Đừng ăn.” Bách Lý Tiểu Kỉ nói.
“Vì sao?” Nét cười Bùi Chân nhợt nhạt, gần như trong suốt, “Không phải ông cũng uống đấy à?”
Bách Lý Tiểu Kỉ nhìn Bùi Chân một lúc lâu rồi nói: “Nhóc con, ngươi cho rằng quỷ quái là cái gì? Bất tử bất diệt, oai phong lẫm liệt ư? Ngươi sai rồi, không có con quỷ nào không sống trong đau khổ cả, cha ngươi cũng thế, sư tôn ngươi cũng vậy, ta…” hắn dừng lại đôi chút, “cũng chẳng khác gì.”
Bùi Chân rũ mắt nhìn viên thuốc vàng chói mắt trong lòng bàn tay: “Ta không có mong muốn nào khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420448/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.