Bùi Chân ho nhẹ mấy tiếng, hai người im lặng, đồng thời nhìn về phía hắn. Hắn đi đến cửa đường hầm, gật đầu với Tạ Sầm Quan, “Tạ tông chủ, cảm phiền dời bước nói vài câu.” Sau đó nhìn sang Bách Lý Quyết Minh, “Tiền bối không được nghe lén đó.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Thằng nhóc này tạo phản rồi, dám quang minh chính đại nói chuyện lén lút với người khác ngay trước mặt y luôn?
Bùi Chân lại nói thêm: “Tiền bối phải hứa không được nghe lén.”
“Hừ,” Bách Lý Quyết Minh buồn bực nói, “Ta không thèm nghe đâu.”
Bùi Chân liếc Tạ Sầm Quan một cái, đoạn khom lưng đi vào đường hầm, Tạ Sầm Quan mang thần sắc phức tạp cũng bước vào theo. Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống cạnh lửa trại, trong lòng ngứa ngáy. Rốt cuộc hai người họ nói gì mà y không thể nghe chứ? Cái thằng nhóc Bùi Chân chết tiệt này, sắp gả cho y rồi mà còn giấu diếm y cả đống bí mật. Y rất muốn nghe lén, nhưng thân là trưởng bối, sao y có thể làm mấy chuyện hèn hạ này? Đặc biệt là còn có tiểu bối ngay bên cạnh, y xoay mặt sang, thấy Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm ngồi bên cạnh lửa trại im lặng nhìn y.
Đều do mấy cái tên gai mắt này, hại y không thể nghe lén. Tâm tình của y rất kém, bèn tháo tay nải của Bùi Chân rồi lấy hết quần áo của hắn ra, tự mặc cho mình một bộ, sau đó trải những bộ còn lại ra đất làm đệm nằm. Bách Lý Quyết Minh nằm ngửa, đắp khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420445/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.