Bách Lý Quyết Minh vội vã định bấm tay niệm chú cắt đứt thuật pháp, chuyện này rất nghiêm trọng, hai người vẫn chưa thành thân, cô nương nhà người ta quan trọng nhất là sự trong sạch, không thể để Dụ Thính Thu bị Mục Tri Thâm chiếm hời được. Y vừa khép ngón tay, Tạ Sầm Quan đã giữ tay y lại, cười gian nói: “Sao ngươi biết người ta không muốn chứ?”
“Cút mẹ ngươi đi, nhóc Dụ là cháu gái ngươi, vậy mà ngươi còn ở đây cười hì hì cho được.” Bách Lý Quyết Minh đạp ông một cái.
Hai người cãi qua cãi lại, Bùi Chân bất đắc dĩ lắc đầu, đứng bên cạnh nói: “Chi bằng truyền âm hỏi nhị cô nương thử xem.”
“Có thể truyền âm hả?” Bách Lý Quyết Minh sửng sốt.
“Theo ta đoán, linh môi chỉ hoàn thành ký ức của chủ cũ, ắt hẳn mọi người vẫn còn tỉnh táo.” Bùi Chân nói.
Bách Lý Quyết Minh nghe lời làm thử, hỏi: “Nhóc Dụ, sao, có muốn ngừng thuật pháp lại không?”
Dụ Thính Thu hồi âm không hề khách khí: “Cút.”
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên bên tai, trầm thấp và hững hờ, khiến người ta liên tưởng đến âm thanh của nước gợn dưới ánh trăng.
Là Mục Tri Thâm.
“Tiền bối, ngừng thuật pháp đi.”
“Vị hôn thê của ngươi không muốn, ngươi thương lượng với nàng ta đi.”
Nhìn vào trong, Già Lâm đang cởi dây áo cho Bàn Già Lệ, khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt trắng nõn của Già Lâm ửng một rạng mây hồng.
Mục Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420429/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.