Con đường tối mịt vừa kéo dài vừa sâu hun hút, hai bên đều là bức tường máu với mớ thịt nhầy nhụa. Dụ Thính Thu cảm giác như mình đang đi trong đường ruột của một cơ thể, mà nàng ta lại chính là con mồi bị quái vật nuốt chửng vào bụng. Thi thoảng sẽ nhìn thấy những ngọn đèn Trường Minh được đúc trên đất bằng sắt nóng chảy, nơi mà ngọn đèn dầu chiếu đến khắc đầy Thanh Tâm quyết. Không biết thứ này để làm gì, bọn họ nghiên cứu một hồi, cảm thấy nó giống như một lời cầu nguyện nào đó.
Đi bộ đã hơn một canh giờ, mãi mà không ra khỏi con đường hẹp quanh co này. Lối đi có đôi khi bị đứt đoạn, bức tường bùn máu sẽ biến đổi chỉ trong nháy mắt, rồi một căn phòng nhỏ được đắp vào theo một cách quái lạ. Từ bức tường bùn máu sang đến vách gỗ cây trẩu không hề có sự nối tiếp, tường bùn và vách gỗ dính chặt vào với nhau.
Lắm lúc con đường nhỏ sẽ trở nên uốn éo bó hẹp, uốn lượn ngoằn ngoèo như cái bánh quẩy, khiến bọn họ không thể không trèo lên đi tiếp. Trên đường đã có hai quỷ hầu rơi vào khe nứt không gian tối tăm rồi không trở ra nữa. Điều duy nhất đáng mừng là hình như bùn máu đang dần ít đi, một canh giờ qua, bùn máu bám trên hai bên tường càng ngày càng thưa dần, có vài chỗ đã lộ ra tường đá bằng đá đen.
“Không, đây không phải chuyện tốt.” Mục Tri Thâm đột nhiên nói.
“Vì sao?” Dụ Thính Thu thắc mắc, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420368/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.