Bóng đen không đáp lại, vẫn đứng ở cuối vầng sáng kia. Mục Tri Thâm cầm đèn bão bước về trước vài bước. Nơi đó dần dần sáng lên, quầng sáng hoàn toàn bao phủ bóng người, bấy giờ Mục Tri Thâm mới nhận ra rằng không có bất kỳ quỷ quái nào đứng đó cả, mà là một mảng màu đen lớn có hình dáng của một con người trên bức tường đầy bùn máu. Đứng gần nhìn kỹ thì thấy bóng người không cao lắm, thậm chí là khá gầy. Ban nãy đứng cách quá xa, ánh sáng đổ bóng nhiều tạo nên ảo giác về chiều cao của nó.
Thứ gì vậy?
Mục Tri Thâm tháo vỏ đao ra, chọc vào vách bùn, mũi vỏ đao chạm phải một vật cứng cáp, không thể thọt sâu thêm được nữa. Hắn dùng vỏ đao lướt dọc theo đường viền của bóng người, trùng hợp là cái thứ cứng cáp bên trong lại chiếm đa phần bóng đen nọ. Mục Tri Thâm hiểu rằng có một thứ gì đó mang hình dáng con người đang ở bên trong bùn máu.
Có ba khả năng. Thứ nhất, ông nội chắc chắn biết chuyện hắn vào Mục Gia Bảo cho nên phái người vào tìm hắn, người bị nhốt trong bùn máu này rất có khả năng là thiếu niên Mục thị. Thứ hai, đây là di hài của thiếu niên Mục thị đời trước từng vào Mục Gia Bảo. Thứ ba, đây là quỷ quái của Mục Gia Bảo. Nếu chẳng may, nó rất có thể là một trong những người thân của mình bị nhốt ở Mục Gia Bảo, vĩnh viễn không bao giờ ra ngoài được.
Đối với tình huống thứ ba, moi nó ra rồi đấu với nó một trận thì mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết. Hắn chỉ có mười hai canh giờ, không thể lãng phí thời gian. Nhưng nếu là tình huống thứ nhất thì sự việc không giống thế. Mục Tri Thâm không biết người thiếu niên này đã bị nhốt bao lâu, có lẽ cậu ta vẫn chưa chết hẳn. Cho dù moi ra, cậu ta cũng sẽ chỉ còn vẻn vẹn mười hai canh giờ giống như Mục Tri Thâm vậy.
Bị giam trong bùn máu tối om chẳng khác gì nằm trong quan tài dưới mồ cả, nhất định là người này đã vô cùng tuyệt vọng. Mục Tri Thâm hít một hơi thật sâu, sau đó đặt đèn bão xuống rồi bắt đầu cầm vỏ đao moi bùn.
Mục Tri Thâm bắt đầu moi từ bộ phận đầu người, để mũi và miệng thông thoáng thì thiếu niên này mới có hi vọng sống sót. Mục Tri Thâm moi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã moi được một cái lỗ to bằng cái chén. Hắn giơ đèn bão lên, ánh nến xuyên qua lỗ nhỏ thì thấy bên trong có một khuôn mặt quấn đầy vải bố. Vải thấm màu đỏ tươi phủ kín cả gương mặt, nương theo ánh nến mới nhìn rõ được hình dáng ngũ quan. Mục Tri Thâm nhớ đến xác ngàn mắt ở Quỷ Quốc, thứ này cực giống với đám xác sống cả người quấn đầy băng vải kia vậy.
Mục Tri Thâm bắt đầu do dự, rốt cuộc là có nên moi nó ra không?
Nó vào bằng cách nào nhỉ? Bị đồng bạn chôn vào ư? Bỗng dưng Mục Tri Thâm nhận ra rằng mình đã bỏ qua một vài chi tiết, chi tiết này đủ để khiến hắn chết không có chỗ chôn. Sau khi tiến vào quỷ vực, mỗi một quyết định đều cực kỳ quan trọng. Bất kể chọn con đường nào, hay ăn bao nhiêu trong một bữa ăn, tất cả đều có thể quyết định đến sống chết của bản thân mình. Mà có đôi khi sơ xuất một ít manh mối sẽ dẫn đến mối nguy hiểm trí mạng.
Tỉ như bây giờ, hắn chỉ lo cứu người mà quên mất rằng kẻ này làm thế nào chui vào bùn máu được. Sơ Lục nói bùn máu sẽ khiến người ta biến hóa, thoạt nhìn trông giống người thế thôi chứ không biết thật ra nó là thứ gì đâu. Nếu người phàm hóa quỷ, moi tim nó ra thì nó vẫn có thể động đậy. Một khi phát hiện đồng bạn dị biến, lựa chọn ban đầu của họ sẽ là khống chế đối phương. Vùi vào bùn máu khiến nó không thể hành động là một lựa chọn rất tốt. May mà mới chỉ moi phần mặt, tứ chi của người này vẫn còn kẹt lại bên trong, không thể cử động. Mục Tri Thâm móc dao găm ra, tiến hành lần xác nhận cuối cùng. Nếu chắc chắn nó đã dị biến thì Mục Tri Thâm sẽ từ bỏ. Mục Tri Thâm đặt đèn bão xuống, rút dao găm ra cắt vải bố trên mặt người trong bùn. Vải bố này rất dày, bùn máu không thấm vào nên mặt nó cực kỳ sạch sẽ. Hắn xé từng lớp vải xuống, gương mặt trắng nõn của người trong bùn lộ ra dưới quầng sáng. Đến khi tháo lớp vải trên mắt, nó mở mắt ra, đối diện với đôi mắt nhìn chằm chằm của Mục Tri Thâm.
"Mục Tri Thâm." Người trong bùn lên tiếng.
Âm thanh quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, Mục Tri Thâm không ngờ rằng người này lại là Dụ Thính Thu. Sắc mặt của nàng không được tốt lắm, có lẽ đã bị kẹt trong bùn máu rất lâu nên mặt trắng bệch như một tờ giấy. "Vì sao cô lại ở đây?" Mục Tri Thâm cau mày.
"Tìm ngươi."
"Vì sao lại tìm ta?"
Dụ Thính Thu bình tĩnh nhìn hắn, đoạn nói: "Vì ngươi là hôn phu của ta."
Bóng đêm tĩnh mịch như nước lặng, vầng sáng màu vàng hổ phách bao phủ gương mặt của hai người, trong ánh mắt của Mục Tri Thâm lóe lên chút kinh ngạc không dễ phát hiện. Nơi đó đọng lại ánh nến vươn vãi như vàng vụn, tựa như có làn gió thổi nhẹ qua, sắc vàng khẽ đong đưa. Từ nhỏ hắn đã làm bạn với đao, hiếm khi nào tiếp xúc với con gái, không thể hiểu nổi suy nghĩ trong đầu các cô, thứ vốn đã rất khác biệt so với đàn ông. Thực tế thì cho dù bản thân mình là một chàng trai, có đôi khi hắn cũng không thể giải thích được, tỉ như cái ông Tạ Sầm Quan kia. Hắn không hiểu Dụ Thính Thu đã quyết định như thế nào, chỉ vì thân phận hôn phu của hắn mà theo hắn đến nơi chết chóc quỷ quyệt này, còn bị bùn máu tanh hôi vùi lấp. "Chẳng phải nhị cô nương đoạn tình tuyệt dục sao?" Mục Tri Thâm vừa moi tường vừa hỏi nàng.
"Vẫn chưa đoạn hoàn toàn, nên mới đến tìm ngươi." Dụ Thính Thu cúi đầu nhìn cái gáy trắng tinh của hắn, cảm thấy vẻ ngoài của chàng trai này trông cũng không tệ lắm, "Sớm chiều ở chung, lâu ngày sinh tình."
Mục Tri Thâm: "..."
Thật sự là không hiểu nổi con gái mà, Mục Tri Thâm không hỏi nữa, ngược lại hỏi nàng vì sao lại bị chôn trong bùn máu.
Dụ Thính Thu trả lời đơn giản. Nàng từ Hư Môn của Sơ Lục tiến vào Mục Gia Bảo, vì không biết Mục Tri Thâm xuất phát từ chỗ nào nên đã đi con đường khác với hắn. Theo như lời nàng nói, lúc nàng đi được nửa đường thì bỗng dưng bị ai đó túm lấy mắt cá chân, cúi đầu nhìn thì thấy một gương mặt quái dị đang nằm bò dưới chân nàng. "Ở đây có người," Dụ Thính Thu nói, "Có rất nhiều người, bọn chúng lôi ta vào vách tường."
Mục Tri Thâm nhíu mày, đoạn kiểm tra khắp nơi, song vẫn không thấy quái nhân trong lời của Dụ Thính Thu ở đâu.
Dụ Thính Thu nói tiếp, khoảnh khắc sắp sửa bị chôn vùi hoàn toàn, nàng đã đưa ra một quyết định quan trọng – xé áo bọc gương mặt của mình lại, nín thở giả chết. Quả nhiên cách này đã giúp nàng tranh thủ thời gian quý giá và cầm cự cho đến khi Mục Tri Thâm cứu viện.
"Ngươi moi nhanh lên," Dụ Thính Thu nhìn trái nhìn phải, sau đó nói, "Ta cứ luôn cảm thấy đống bùn này không phải thứ tốt lành gì đâu."
——
Bách Lý Quyết Minh nghi ngờ rằng đám con cháu dưới trướng Mục Bình Vu đã mở sai Hư Môn, y bò đã non nửa canh giờ mà vẫn cứ bò mãi bò mãi trên một con đường. Trần quá thấp, thấp đến mức y phải khom người mà đi. Bức vách bốn phía toàn bùn với bùn, giống như lúc xây tường bùn chưa khô nên cứ phơi ở đó. Mục Bình Vu nói không được đụng vào đống bùn này, trước khi tiến vào y đã trùm kín mặt mũi, còn đeo cả bao tay và khăn quàng cổ, cả người bị bọc kín mít như cái bánh chưng, còn kín hơn cả xác ngàn mắt nữa. Chỗ này thực sự quá ngột ngạt, Bách Lý Quyết Minh cực kỳ muốn nổi lửa đốt trụi nơi này. Nhưng vẫn chưa tìm được Mục Tri Thâm, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Y ngừng lại, đoạn xách đèn bão lên ngoái đầu lại nhìn thử. Nữ quỷ hồng y cứ thoắt ẩn thoắt hiện ở lối rẽ, mái tóc cứ liên tục co duỗi như đám rắn đen xì đang hô hấp phập phồng. Con tiện tì này cố chấp thật đấy, y đi đến đâu ả cũng theo sát mông đến đó.
Y nhìn chằm chằm đám tóc đang bện lại, trong lòng dấy lên nỗi lo lắng không thể giải thích được. Y đã từng khiêu khích ả một lần, và ả cứ đi theo như vậy khiến người ta không khỏi sởn tóc gáy. Từ khi rời khỏi núi Thiên Đô cho đến giờ y chưa được ngủ giấc nào ngon lành cả, còn không bằng đánh một trận cho ra trò. Nhưng ả Quỷ Mẫu quái gở này không chịu ứng chiến, chỉ bám theo từ xa. Bách Lý Quyết Minh đuổi ngược lại ả, ả liền biến mất. Bách Lý Quyết Minh càng lúc càng bực bội, trong lòng có một nỗi chán ghét cùng với căm hận khó mà miêu tả, như thể có mây đen giăng kín cõi lòng. Nhưng chuyện trước mắt càng quan trọng hơn, nơi này thực sự quỷ dị, Mục Bình Vu đưa một tấm bản đồ gốc của Mục Gia Bảo cho y, y trải trên đầu gối xem mà vẫn không biết vị trí hiện tại của mình là ở đâu. Những con đường và không gian xung quanh hoàn toàn khác với bản đồ, bùn máu phong bế toàn bộ những khe hở có ánh sáng, đông thời thay đổi hình dạng kiến trúc của khu này. Tuyệt đối không có khả năng là chỗ ở ban đầu của người nhà họ Mục, trừ phi bọn họ thuộc loài bò sát. Mục Gia Bảo bị đống bùn máu này cải tạo thành một sào huyệt khép kín khổng lồ.
Y giơ đèn bão lên nhìn kỹ đống bùn máu nhão nhoét kia. Giữa lối đi dài tít tắp, bốn phía đều là bóng tối, chỉ có y đang ôm một vầng sáng nho nhỏ. Đống bùn máu này rốt cuộc là thứ gì vậy? Nó được tạo ra bằng cách nào? Mục Bình Vu nói Mục Gia Bảo thực sự rất lớn, diện tích của nó gần bằng một thôn trấn nhỏ. Cứ bò thế này thì đến tháng năm nào mới xong, chưa kể đến lô hàng y để lại Mục Gia Bảo, e là Mục Tri Thâm không còn mạng để mà chờ y đến. Không có manh mối, đương lúc bực bội thì y chợt phát hiện rằng bên phía Quỷ Mẫu nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không có dấu hiệu theo kịp. Y bò lùi lại, giơ đèn bão lên vọng ra phía lối rẽ thì không thấy Quỷ Mẫu đâu cả.
Cuối cùng cũng từ bỏ rồi à? Bách Lý Quyết Minh bò đến chỗ lối rẽ, nơi đó trống trơn.
Y cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, còn đang nghi ngờ thì đột nhiên vô số lọn tóc uốn éo như lũ giun chui ra khỏi bùn máu. Bách Lý Quyết Minh bỗng dưng hiểu ra, thì ra là Quỷ Mẫu bị đống bùn máu này nuốt chửng. Sao ả lại bị nuốt vào nhỉ? Vách tường sờ sờ ra đấy, chả lẽ ả tự đâm đầu vào ư? Thoạt nhìn thì đầu óc ả có hơi khùng khùng điên điên đấy, cũng không phải là không có khả năng.
Bách Lý Quyết Minh dùng cán đèn chọc chọc vách tường, ánh sáng đèn bão lay động không ngừng. Phòng tình huống xấu nhất xảy ra, giả sử như Quỷ Mẫu không ngu đến độ tự chui vào tường, thì vách tường này chắc chắn có vấn đề.
Rõ ràng bùn máu không giam được Quỷ Mẫu, tóc tai của ả trào ra càng lúc càng nhiều, Bách Lý Quyết Minh có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của ả. Nỗi sợ hãi và chán ghét càng lúc càng nhiều thêm, hệt như lũ trùng đang ngo ngoe rục rịch. Y gác đèn bão lên cổ, đoạn xoay người tiếp tục bò về phía trước.
Vừa xoay người lại, ánh đèn hắt lên phía trước, y trông thấy một gương mặt khác trên đoạn đường trước mặt mình.
Nói là mặt cũng không đúng lắm, bởi vì Bách Lý Quyết Minh chỉ thấy hai cái khe hẹp dài trông như một đôi mắt. Cặp mắt đó nửa hé nửa mở, đuôi mắt xếch lên mang theo vẻ quỷ dị. Nơi này bùn nhão lồi lõm, thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài thứ trông như mặt người, chỉ là hai cái khe hẹp dài giống đôi mắt kia khiến người ta thực sự rất khó chịu. Bách Lý Quyết Minh nhắm mắt lại, tiếp tục tập trung nhìn kĩ một lần nữa, thế mà lại không thấy gương mặt kia đâu nữa, khắp con đường toàn là bùn máu lồi lõm.
Không đúng không đúng, vách tường này thực sự kỳ quái.
Ban nãy khi bò tới, y vẫn chưa thấy mặt người, vừa quay lại liền thấy ngay. Mặt người đó dường như đang nhìn trộm y, mang lại cho y cảm giác có thể bị đánh lén bất cứ lúc nào. Nếu đã như thế, Bách Lý Quyết Minh tháo đèn bão trên cổ xuống, sau đó đột ngột quay đầu lại.
Lúc này, Bách Lý Quyết Minh nhìn thấy sau những khe hở giữa đống lọn tóc bù xù của Quỷ Mẫu có vô số đôi mắt hẹp dài đang lạnh lùng nhìn y. Sợi tóc như mạng nhện che phủ tầm nhìn của chúng nó, giờ Quỷ Mẫu đang bị giam trong tường bùn, có thể tưởng tượng được ả đang ở cùng với rất nhiều người kỳ quái. Hình như tóc đang kìm hãm chúng nó lại, vẻ mặt chúng nó biểu lộ sự đau đớn, một trong số chúng thì trợn trắng mắt. "Mụ nội nó, còn dám đánh lén nữa cơ." Bách Lý Quyết Minh chọt mạnh vào mấy gương mặt đó, đống mặt đó như không xương vậy, khi chọt lún hắn xuống một lỗ. Bách Lý Quyết Minh phóng Địa Sát Hỏa, quả nhiên bùn máu trong phạm vị ba thước điên cuồng lùi ra phía sau kéo dãn khoảng cách với y. Đống bùn này sống, bên trong chứa đầy "Người."
Trước đó vài ngày đường[1], Bách Lý Quyết Minh vừa bò vừa cầm dao găm cào bùn máu trên tường, ban đầu vách đá lộ ra, Bách Lý Quyết Minh dựa vào cái này để phán đoán vị trí của mình. Vách đá này được xây từ đá Thái Hồ[2], hầu hết đều gồ ghề nhấp nhô, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là nhiều vách đá đã bị bùn máu xói mòn, mùi hôi tanh của đống bùn đó hòa cùng với đá Thái Hồ, thoạt nhìn trông như bướu thịt mọc ra từ tảng đá. Y đoán không sai, chúng nó không chỉ ăn người mà còn ăn cả đá. [1] Ngày đường: thường là đơn vị đo chiều dài của con đường so với bước chân của người đi từ sáng sớm đến tối mịt.
[2] Đá Thái Hồ: một loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Nếu là đá Thái Hồ, Bách Lý Quyết Minh đoán rằng mình đang ở trong hoa viên của Mục Gia Bảo. Hoa cỏ gì đó chắc chắn đã bị đống bùn máu ăn sạch rồi, đá thì khó xơi hơn nên chúng nó tốn thời gian ăn lâu hơn. Đường đi chật chội đến ngột ngạt, Bách Lý Quyết Minh chọn một hướng, sau đó bò đến khu phức hợp. Bò được cỡ nửa nén nhang, cuối cùng cũng thấy ánh sáng ở đằng trước. Y tăng tốc độ, ánh sáng càng lúc càng gần, màu vàng trong trẻo dần dần nhuốm con đường y đi đang tràn ngập ở cửa động, tựa như một viên ngọc trong suốt. Y vừa định chui ra, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng. Ánh sáng màu vàng, không phải ánh mặt trời mà là ánh nến, có người đang đốt nến ở bên ngoài.
Là Mục Tri Thâm sao? Hay là quỷ quái ở Mục Gia Bảo? Y lặng lẽ tắt đèn bão dưới cổ mình, sau đó chậm rãi ló đầu ra ngoài. Một mùi gỗ nát xộc vào mũi khiến y muốn nôn mửa. Có cái lỗ trong như lỗ chuột sát dưới chân tường. Bên ngoài có một gian phòng, hơn phân nửa đã bị bùn máu ăn mòn. Bức tường đối diện phủ đầy nấm mốc, từ nóc nhà đến bức tường gần nửa là bùn máu, chi chít những cái lỗ gồ ghề lồi lõm như tổ ong nom rất ghê người.
Phía đối diện xéo xéo là bức bình phong kim tiền, ngọn nến được thắp sáng ở phía sau, trên bình phong thêu hoa khắc chim, vậy mà được bảo quản rất kĩ, không có bị bùn máu ăn mòn. Có lẽ là vàng bạc còn khó gặm hơn cả đá, nên chúng nó không thích mấy. Nhưng điều khiến Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc không phải chuyện này, mà là bóng người đang ngồi phía sau bức bình phong kia.
Dáng vẻ và tướng ngồi thoạt nhìn không giống Mục Tri Thâm lắm, Mục Tri Thâm là một tên đứng như tùng ngồi như chuông[3], cho dù ngồi trên đống bùn cũng sẽ ngay ngắn nghiêm chỉnh như tham dự yến tiệc vậy.
[3] Đứng như tùng ngồi như chuông: Cổ nhân của người Trung Quốc có câu 'Đứng như tùng, ngồi như chuông, đi như gió, nằm như cung' là cách để rèn giũa tác phong.
Là người, hay quỷ?
Động tác của Bách Lý Quyết Minh chậm lại, y lặng lẽ rướn nửa người ra cửa động. Đúng lúc này, bóng người kia bỗng dưng nhúc nhích, đầu của nó xoay lại, tựa hồ đang nhìn về phía Bách Lý Quyết Minh. Cho dù đối diện phía xa xa vẫn cảm thấy có hơi sởn tóc gáy. Mặc xác nó là người hay quỷ, nếm thử món thịt nướng lửa của y trước đã. Bàn về độ khủng khiếp, ai mà có thể địch lại Bách Lý Quyết Minh y chứ? Y đang định phóng Tam Muội Chân Hỏa, bỗng dưng sống lưng cảm thấy ngứa ngứa, quay đầu nhìn lại thì thấy Quỷ Mẫu đang ghé vào vai y, gương mặt đầy tóc chỉ cách y có một bàn tay. Cho dù mặt ả bị tóc che khuất, song Bách Lý Quyết Minh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Quỷ Mẫu đang nhìn chằm chằm mình. Ông nội mẹ ơi, ả chui ra khỏi vách tường hồi nào vậy? Y không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả. Y chưa bao giờ nghĩ đến việc Quỷ Mẫu sẽ tấn công vào lúc này, khoảng khắc hai gương mặt cận kề, da đầu y gần như muốn nổ tung. Không rảnh lo con quỷ phía sau tấm bình phong, Bách Lý Quyết Minh không chần chừ thêm giây nào nữa, ngọn lửa trong lòng bàn tay lập tức bùng lên rồi y giáng một chưởng xuống đỉnh đầu ả.
Đầu Quỷ Mẫu cháy xém bốc cả khói đen, ả lập tức hét lên một tiếng thê thảm. Âm điệu của phụ nữ cao vút, nghe chói tai vô cùng, như thể bị một cây đao cắt rạch màng nhĩ vậy, khiến Bách Lý Quyết Minh suýt nữa đã điếc luôn. Sau đó ả cùng tay cùng chân bò ngược trở về, Bách Lý Quyết Minh thầm nghĩ hoặc không làm, hoặc phải làm cho đến cùng, dứt khoát bò đuổi theo ả. Mới vừa bò đi, bỗng dưng có một bàn tay túm lấy mắt cá chân y lôi ra ngoài. Cùng lúc đó, càng nhiều cánh tay lạnh lẽo từ cửa động thò vào túm mắt cá chân y. Y kinh hãi trong lòng, hóa ra bên ngoài không chỉ có một con quỷ thôi. Cúi đầu nhìn thì thấy vô số bàn tay trắng ởn đang mon men với lên đùi y. Ngửa đầu nhìn lên, nơi sâu tít tận trong con đường, Quỷ Mẫu đã ngừng lùi lại, đầu tóc dài ngoằng đen như mực đang điên cuồng uốn éo men theo tường bùn bò về phía y. Trước có lang sau có hổ, đường thì quá hẹp không thể phát huy hết năng lực được.
Bách Lý Quyết Minh nghiến răng, sau đó từ bỏ kháng cự, mặc cho quỷ quái lôi y ra ngoài.
Ra đến cửa động, trước mắt rộng mở sáng ngời, ngọn lửa trong lòng bàn tay đang chờ thời bùng lên, bỗng dưng tất cả bàn tay buông y ra, có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen chạy lên đẩy ngã tủ và bình phong để lấp kín cửa động. Quỷ Mẫu tông vào tủ đùng đùng như đạn pháo, liên tục phát ra tiếng động. Nhóm người áo đen đè chặt tủ lại, không hề nhúc nhích.
Bọn họ bận bịu nên không ai để ý đến Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc trố mắt, không hiểu đám người này chui ở đâu ra đây. Đương lúc mờ mịt ngẩng đầu lên thì y trông thấy một chàng trai áo đen đeo mặt nạ sắt. Vóc người thẳng tắp, thanh tú đẹp đẽ như tùng trúc, Bách Lý Quyết Minh đang nằm mọp dưới đất nên vừa khéo nhìn thấy đường cong cằm xinh đẹp của hắn ta. Dáng vẻ này trông quen quá, Bách Lý Quyết Minh bất giác nhớ đến Bùi Chân, lúc nhãi ranh kia để chân trần đạp lên ngực y, nằm dưới chân nhìn lên cũng là chiếc cằm đẹp như thế này. Chàng trai chắp tay cúi người, nhìn y rồi cười, mặt nạ che đi phần lớn khuôn mặt của hắn, song lại không giấu nổi ý cười đang nhảy nhót trên khóe mắt đuôi mày của hắn. Trong ánh mắt trong trẻo sáng ngời của hắn, chỉ thấy bóng dáng Bách Lý Quyết Minh đang ngẩn ngơ.
"Đã lâu không gặp." Hắn nói.
Bách Lý Quyết Minh cảm thấy hắn rất quen, nhưng trừng mắt nhìn một hồi lâu cũng không nhớ nổi là ai.
Thế là Bách Lý Quyết Minh bèn nói: "Cháu trai ở đâu chui ra dám kéo chân ông nội mày!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]