Lặng yên. Một sự lặng yên kéo dài. Máu nóng lăn trên má, nhưng cơn đau chờ đợi đã lâu lại vẫn chưa ập đến. Hàng mi hắn run run, chậm rãi mở mắt ra, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt. Bách Lý Quyết Minh lẳng lặng nhìn hắn, hoa văn màu đen đã rút đi, răng nanh cũng không còn, làn da nứt nẻ khép lại, y đã khôi phục lại hình dáng người thường, biến trở về dáng vẻ của người thanh niên hơi tính trẻ con kia. Thân trên y để trần, hai tay chống ở bên tai Tạ Tầm Vi, lấy thân mình bao bọc đồ đệ.
Tạ Tầm Vi ngơ ngác sờ máu trên mặt, sau mới nhận ra đây không phải là máu của mình, mà là của Bách Lý Quyết Minh. Nếu hắn đứng lên, sẽ nhìn thấy trên lưng Bách Lý Quyết Minh găm chi chít những mũi tên, còn có hết móc câu này đến móc câu khác, toàn thân y chẳng khác gì một con nhím to lớn máu chảy đầm đìa, nom thật buồn cười cũng thật bi thảm.
Không có khiên chắn, Bách Lý Quyết Mình dùng chính thân thể mình làm khiên. Không có áo giáp, Bách Lý Quyết Minh chính là áo giáp của Tạ Tầm Vi. Y chặn lại hết thảy những mũi tên kia, không để đồ đệ của mình phải chịu bất cứ thương tổn gì, dù cho chính bản thân thương tích đầy mình.
"Con là đồ ngốc à?" Bách Lý Quyết Minh khàn giọng nói, "Không nghe thấy ta bảo con chạy đi sao?"
"Sư tôn..." Tạ Tầm Vi run rẩy chạm đến phần lưng của y, máu ướt đẫm bàn tay.
Vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ach/2420334/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.