Một tháng sau.
"Quấy rầy." Tiếng nói trầm ổn cung kính vang lên ngoài cửa vang lên, chưa kịp đợi người bên trong đáp trả đã nhẹ nhàng mở cửa. Quản gia thong thả đẩy xe ăn chậm rãi tiến vào.
"Hôm nay bữa sáng là cháo của Trung Quốc, bởi vì thiếu gia hiện không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ nên ta đã bỏ thêm một quả trứng gà để thiếu gia cân đối dinh dưỡng."
Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười yêu nghiệt, Sebastian đi đến cửa sổ kéo tấm rèm nặng trịch ra, ánh nắng ấm áp nhất thời tràn vào căn phòng.
"Xem ra khí trời bên ngoài rất tốt, thời tiết thật phù hợp để phơi nắng. Chờ một lát nữa, ta liền ôm ngài đi ra ngoài, như vậy đối với sức khoẻ ngài cũng tốt." Quản gia không ngừng lải nhải, nụ cười hoàn mỹ bảo trì ở trên gương mặt giống như tâm tình hắn đang vô cùng vui vẻ.
Phút chốc, Sebastian chợt ngừng lại, bởi không còn giọng nói châm chọc đáp trả hắn như mọi khi. Căn phòng rộng rãi tĩnh lặng như có thể nghe được âm thanh cây kim rớt.
Không có âm thanh thiếu gia trào phúng, không có biểu tình giận dỗi, không ngữ khí ghét bỏ, cũng không có vết cắn của thiếu gia trên tay hắn nữa.
|Mỹ: mịe nó, gian tình đầy đầu:v|
Thật lâu sau, tiếng thở dài vang lên trong căn phòng trắng. Nụ cười của quản gia rốt cuộc cũng biến mất, gương mặt tuấn tú dù không có biểu cảm gì khác nhưng đôi mắt vẫn im lặng nhìn chằm chằm thiếu niên tái nhợt trên giường.
Nếu như không phải còn cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dn-hac-quan-gia-chu-nhan-cua-ta-la-tu-than/69368/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.