Ta có thể chứ? 
Từ khi quản gia nói những lời này, Kaimi hoàn toàn không ngủ được cứ trăn trở mãi cả một đêm. Nàng buồn rầu mở to đôi mắt thâm quầng, ủ rũ ngồi trên giường đáng thương thở dài. Liệu có phải khi đó Sebastian bị úng não hay không mà lại nói những lời buồn nôn như thế cơ chứ, đã vậy còn hung hăng lấy đi nụ hôn đầu của nàng. 
#Quản gia bỗng dưng phát điên tỏ tình, phải làm sao đây, thỉnh online chờ gấp\(º □ º l|l)/!!!# 
"Thứ lỗi!" Tiếng gõ cửa theo tiết tấu chậm rãi vang lên, quản gia mở cửa bước vào, hơi ngạc nhiên khi thấy nàng đã thức giấc ngồi ngây ngốc trên giường "Buổi sáng tốt lành, điện hạ. Hôm nay ta đã chuẩn bị cháo trắng cùng bánh quẩy mà ngài yêu thích, ngoài ra lịch làm việc hôm nay cũng tương đối nhẹ nhàng. Khoảng 9 giờ 30 sẽ có người đến đưa văn kiện của công ty thàng này, ngài chỉ cần kiểm tra lại và kí tên, 14 giờ ngài có thể tùy ý đi ra ngoài hoặc ở nhà nghỉ ngơi. Tiết trời chiều nay có lẽ khá đẹp, rất thích hợp cho các buổi trà chiều." 
"Ừ, ta biết rồi" Nàng tùy ý trả lời, lòng tràn đầy cảnh giác nhìn quản gia sợ sự việc tối qua lại lần nữa tái diễn. 
"Điện ha, ngài sao thế?" Nghe thấy giọng điệu chán chường của nàng, quản gia tò mò quay đầu lại hỏi liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập cảnh giác. 
"Ngươi, ngươi đừng lại đây!" Nàng vội vã xua tay cuộn mình vào trong chăn "Ngươi nói cho ta, lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dn-hac-quan-gia-chu-nhan-cua-ta-la-tu-than/1886411/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.