Chương trước
Chương sau
“Thôi được rồi, vào việc chính thôi.”. Giám đốc cười cười nhìn bọn họ rồi nói:“Chắc mấy đứa hôm nay cũng biết ta gọi mấy đứa lên để làm gì rồi chứ nhỉ?”.

Nghe giám đốc nói vậy thì cả 4 người Tử Dạ, Lạc Thần, Vương Hàn và Lãng Du không nói chuyện nữa, nghiêm túc đứng thẳng người lắng nghe. “Vâng.”.

“Ừ, thật ra thì vừa nãy ta hỏi Tiểu Dạ với Tiểu Du như vậy chính là muốn thử xem quyết tâm của hai đứa đến đâu thôi.”. Ai mà chả muốn được debut nhưng vấn đề là người đó có quyết tâm hay không thôi. Mà theo ông thấy thì Tử Dạ với Lãng Du rất có quyết tâm trong chuyện này.

Chẳng bù cho Lạc Thần và Vương Hàn năm đó, lúc ông hỏi hai người họ thì họ chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu “Tùy giám đốc.” rồi bỏ đi. Thế có điên không cơ chứ?

Không biết ‘khổ tâm’ của giám đốc lúc này, Vương Hàn cười cười khoác vai Lãng Du. “Vậy giám đốc thấy quyết tâm của hai nhóc này rồi chứ?”. Chả bù cho hắn và Lạc Thần năm đó, chả có tí quyết tâm nào. Mà cũng bởi vì lúc đó hắn với Thần cũng đâu có hứng thú với công việc này cho lắm, chỉ làm cho vui thôi. Nên debut hay không cũng được.

Cơ mà bây giờ khác rồi, họ đã dốc hết sức lực và tâm trí của mình vào công việc này rồi.

“Haha, hai đứa quyết tâm rõ ràng như vậy còn gì.”. Giám đốc cười lớn rồi tiếp tục nói. “Vậy nên…”.

Nghe đên đây thì Tử Dạ và Lãng Du lập tức đứng im, nghiêm túc lắng nghe. Phải nghiêm túc lắng nghe chứ, vì câu nói tiếp theo của giám đốc sẽ chẳng khác gì cánh cửa dẫn đến tương lai của hai người.

Lạc Thần cùng Vương Hàn thì cũng bất giác nghiêm túc lắng nghe. Sao mà không nghiêm túc cho được, đây là ước mơ của hai đứa mà.

Cơ mà giám đốc lại chính là người thích đùa nha, Ông thấy 4 người không khác gì con trai mình đang ngoan ngoãn đứng nghe mình nói, khuôn mặt rất chi là ‘nghiêm trọng’ kia thì khẽ nín cười. 

Nếu đã thế thì trêu bọn nhóc này chút vậy.

Nghĩ liền làm, ông liền im lặng không nói gì nữa. Ông muốn xem 4 đứa nhóc này sẽ làm gì.

Thế là không gian trong căn phòng liền trở nên trầm lặng, không một tiếng động ngoài tiếng thở đều đặn của mọi người.

Nhưng Tiểu Dạ cảm thấy như hơi thở của cậu càng ngày càng gấp rồi, mà hình như sau lưng cậu đang chảy ra mồ hôi lạnh nha.

Giám đốc à, giám đốc biết làm người khác đau tim quá cơ.

Cũng như Tử Dạ, Lãng Du đang gấp chết đi được. Giám đốc cứ ngập ngập ngừng ngừng như thế này thật đau tim chết đi được mà.

Lạc Thần thì bên ngoài im lặng lắng nghe như vậy nhưng trong lòng cũng được rất gấp. Thần đang lo không biết liệu vụ cá cược của Tiểu Dạ có thành công không, liệu Tiểu Dạ có phải xuống dưới làm thực tập sinh bình thường hay không?

Vương Hàn thì cúng sắp hết kiên nhẫn rồi. Hắn chính là muốn nghe xem ‘học trò’ của hắn có được debut hay không nha!

Thế là cuối cùng trong sự lo lắng, bồn chồn, thấp thỏm của Tử Dạ, Lãng Du, Lạc Thần và sự mất kiên nhẫn của Vương Hàn giám đốc cũng nói ra một điều mà họ muốn nghe nhất. “Cả hai sẽ được debut.”.

“A!!!!!!!!”. Lời nói của giám đốc như phát pháo khai sáng cho tâm trí dường như đã căng như dây đàn của Tử Dạ và Lãng Du. Hai người sung sướng nhảy lên, ôm chặt lấy người bên cạnh, miệng cười thật tươi, hai mắt cong thành hình lưỡi liềm, hạnh phúc nói. “Em làm được, em làm được rồi.”.

Công sức của bọn họ. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng công sức họ bỏ ra cũng được đền đáp rồi.

Lúc này không thể có từ ngữ nào để miêu tả cảm xúc hạnh phúc tột cùng của họ vào lúc này cả. Cảm xúc của họ lúc này rất hỗn loạn, trộn lẫn đủ loại tư vị. Họ cảm giác như mình đã ‘thăng hoa’ luôn rồi.

Họ cảm giác như họ chính là người hạnh phúc nhất thế giới trong ngày hôm nay vậy!!!

Thật sự quá hạnh phúc!!!

Nhưng dù hạnh phúc đến đâu thì Lãng Du vẫn có thể phản ứng lại được khi biết mình đã ôm trầm lấy Vương Hàn. Du xấu hổ buông Vương Hàn ra, lý nhí nói xin lỗi. 

Ay ya! Hạnh phúc quá nên cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình nha. Cơ mà được ôm idol của mình thật thích!

Nhưng không phải ai cũng cố định lực tốt như Lãng Du, nhất là Tử Dạ.

Khi nghe giám đốc thông báo tin đó, cậu hạnh phúc đến phát khóc luôn rồi.

Đúng vậy, cậu đã khóc rồi.

Bao nhiêu công sức của cậu…!

Cuối cùng thì cậu cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi.

Cuối cùng thì cậu cũng không phụ lời chúc phúc của mọi người rồi.

Cuối cùng thì cậu cũng có thể đứng trên sân khấu và cho mọi người biết cậu có thể làm được rồi.

Cuối cùng thì... cậu đã thực sự làm được rồi!!!

“Dạ, chúc mừng em.”. Lạc Thần ôn nhu ôm lấy Tử Dạ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ bé đang khẽ run rẩy của Tử Dạ.

Thần biết Tử Dạ run không phải vì sợ hãi hay gì cả, Thần biết Dạ đang hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức phải bật khóc trong lòng mình.

Chắc chắn Tử Dạ không ngờ rằng cậu lại có thể debut nhanh như vậy đúng không?

Chắc cậu nghĩ lần cược này của cậu đã thua rồi đúng không? Có phải cậu nghĩ lần này cậu sẽ trở thành thực tập sinh bình thường rồi tiếp tục luyện tập đúng không? Có phải cậu nghĩ…?

Chính vì nghĩ nhiều như vậy nên khi biết được sự thật cậu mới hạnh phúc đến mức này.

Ôi, thật là… cậu bé của anh (???) đã phải chịu khổ rồi. 

“Ây, Cừu Ngốc, nếu cậu vui thì phải cười chứ, sao lại khóc nhè như vậy hả?”. Vương Hàn đứng một bên nhìn Tử Dạ đang chôn mặt khóc trong lòng Lạc Thần thì tâm trạng của hắn khẽ trầm xuống. 

Haizzz, Cừu Ngốc này… cứ thế này thì thật làm người khác phải lo mà.

Tử Dạ trong lòng Lạc Thần nghĩ mình cũng không nên khóc như vậy nên ngẩng mặt lên, khẽ lau đi nước lóng lánh ở nơi khóe mắt rồi hờn dỗi nói. “Ai khóc nhè chứ?”.

“Cậu chứ ai, khóc hết cả nước mắt rồi đây này.”. Nói rồi Vương Hàn vươn tay, khẽ vuốt đi nước mắt bên còn lại mà Tiểu Dạ chưa lau hết.

Không hiểu sao, lúc đó Tiểu Dạ lại nhớ đến cái đêm mà Vương Hàn uống say mấy tháng trước. Khi đó hắn đã làm cậu khóc, nhưng rồi hắn lại dùng… hắn lại dùng… môi để ‘lau’ đi nước mắt của cậu.

Nghĩ đến đó mà cậu thoáng đỏ mặt.

Vương Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần đỏ lên của Tử Dạ thì thoáng nghĩ rằng chẳng lẽ cậu khóc nhiều quá đến mức đỏ mặt luôn rồi ư? 

“Thôi được rồi, ta mới nói thế mà đã khóc như vậy rồi thì ta không dám nói tiếp nữa đâu.”. Giám đốc cười cười nhìn Tử Dạ. Không ngờ đứa bé này lại dễ khóc như vậy. Như một đứa trẻ vậy.

Mà ông cũng không ngờ hai con át chủ bài của The Star là Lạc Thần và Vương Hàn vốn luôn bị coi là lãnh cảm vậy mà lại đối xử ôn nhu, nhẹ nhàng với đứa bé này như vậy.

Tuy ông biết Tử Dạ, Lạc Thần và Vương Hàn có mối quan hệ khá thân thiết nhưng không ngờ lại tốt như này nha.

“A, không ạ, cháu xin lỗi, giám đốc cứ nói tiếp đi ạ.”. Tử Dạ lấy đó làm cơ hội mà né tránh bàn tay đang vuốt khóe mắt cậu của Vương Hàn. 

“Được rồi.”. Giám đốc nhìn bốn người họ đã trở lại ‘trạng thái bình thường’ rồi thì tiếp tục nói tiếp. Cơ mà lần này ông sẽ nói thật nhanh để cho Tử Dạ cùng Lãng Du nếu có muốn ‘thăng hoa cảm xúc’ thì thăng hoa luôn, chứ không họ lại chưa kịp thăng hoa ông đã nói tiếp thì mệt lắm. “Hai đứa sẽ được debut cùng nhau và với tư cách là thành viên của Black.”.

“Dạ?”. Câu nói lần này của giám đốc quả thật có sức công phá thật cao rồi. Cả bốn người họ đều giật mình đứng im. “Giám đốc vừa nói gì cơ ạ?”. Bọn họ có nghe nhầm không? Tử Dạ và Lãng Du sẽ được debut với tư cách là thành viên của Black ư? Nếu nói như vậy thì nghĩa là 4 người họ sẽ hoạt động chung thành một nhóm ư?

“Ây ya, Tử Dạ và Lãng Du thì không nói, tại sao cả 2 đứa cũng nghe không rõ vậy chứ?”. Giám đốc biết là Lạc Thần và Vương Hàn đã nghe rõ từng từ từng chữ một nhưng vẫn không tin vào tai mình nên mới hỏi vậy như vậy nhưng vẫn không khỏi cười cười trêu hai người bọn họ.

“K…Không phải vậy, chỉ là… giám đốc nói thật chứ ạ?”. Đây là lần hiếm có Lạc Thần nói không suôn sẻ như vậy.

Nhưng sao mà nói suôn sẻ cho được trong khi đang có tâm trạng hưng phấn tột cùng như lúc này cơ chứ?

Lạc Thần nghe rõ giám đốc đã nói gì nhưng Thần vẫn không thể tin vào tai mình, Tiểu Dạ thật sự sẽ trở thành một thành viên của Black ư? Thần Và Dạ có thể làm việc nhóm cùng với nhau ư?

Thế nghĩa là từ nay về sau, Lạc Thần không cần phải lo lắng cho Tử Dạ những lúc hai người không ở cạnh nhau rồi ư? Không cần phải lo lắng cậu có gặp chuyện hay không, có bị người khác khinh thường, bắt nạt hay không ư? Thần về sau có thể tùy lúc bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cậu rồi ư?...?

“Tất nhiên rồi.”. Hầy, không ngờ Lạc Thần lại cũng có ngày nói năng không được tự nhiên như vậy nha. Thật thú vị mà.

“A!!!!!!! Dạ! Dạ! Cậu nghe gì chưa Dạ! Chúng ta được debut kìa! Chúng là là thành viên của Black kìa!”. Sau lời khẳng định chắc nịch đó của giám đốc thì Lãng Du như một con thú được phóng thích mà phi thẳng đến chỗ Tiểu Dạ, ôm trầm lấy cậu, miệng không ngừng ‘kêu gào’ hạnh phúc.

Vừa mấy phút trước, Lãng Du còn nghĩ rằng mình được debut là hạnh phúc lắm rồi, thế mà không ngờ bây giờ lại nhận được tin được debut cùng Tử Dạ rồi thậm chí còn được là thành viên của Black nữa chứ! Thật là không có cái hạnh phúc nào bằng cái hạnh phúc này mà.

Từng tế bào trong người Lãng Du như đang sung sướng mà hạnh phúc kêu gào vậy.

Nhưng Tử Dạ thì lại khác. Cậu vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Cậu không tin vào những gì tai mình nghe được nữa rồi.

Và nhìn khuôn mặt ngơ ngác đó của Tử Dạ thì Vương Hàn không khỏi nảy lên hứng thú. Thế là cùng với sự vui mừng khó tả trong lòng cùng sự hứng thú vừa mới trỗi dậy, Vương Hàn cười ‘nhăn nhở’ đi đến ghì cổ Tử Dạ. “Nhóc này, nghe tin vui như vậy mà đơ ra thế hả?”.

Tin vui? 

Ừ, đúng vậy.

Đây quả thật là tin vui với hắn.

Tạm thời không nói đến những cái khác, chỉ cần nghĩ tới từ nay về sau, mỗi lần đi diễn đều luôn có Cừu Ngốc này bên cạnh để những lúc mệt mỏi có thể trêu trọc cậu thì cũng đủ để làm hắn vui vẻ rồi.

Tử Dạ ngơ ngác lúc này mới được cái ghì cổ của Vương Hàn làm ‘thức tỉnh’. Cậu ngơ ngác nhìn mọi người. “Thật sự ạ? Em thực sự được debut với tư cách là thành viên của Black ư?”.

Nhìn cậu ngơ ngác như vậy thì cả Lạc Thần, Vương Hàn và Lãng Du đều nghĩ một câu như nhau.

Ây ya, cung phản xạ thật dài.

Nhưng giám đốc thì không nghĩ vậy, ông cười cười:“Đúng vậy, nếu không tin thì cháu có thể hỏi Black nha.”.

Tử Dạ nghe vậy thì quay khuôn mặt vừa bàng hoàng vừa ngơ ngác của mình ra nhìn Lạc Thần. “Anh? Thật ư? Thật sự là như vậy ư?”.

Lạc Thần thấy vậy thì cười hiền, lại gần cậu, xoa xoa má cậu. “Tuy anh không rõ chuyện đó nhưng nếu giám đốc đã nói vậy thì đó chắc chắn là sự thật.”

“A!!!!!!!!!”. Mãi đến lúc này, Tử Dạ mới hoàn toàn tiêu hóa được lượng thông tin cậu vừa nhận được. Cậu sung sướng hét lên rồi ôm chầm lấy Vương Hàn và Lạc Thần bên cạnh. 

Cậu không có nghe nhầm, đây là sự thật, cậu thật sự được debut với tư cách là thành viên của Black. Vậy có nghĩa là cậu được đi biểu diễn cùng Lạc Thần và Vương Hàn, tham gia các hoạt động cùng Lạc Thần và Vương Hàn, được đi khắp nơi để diễn của Lạc Thần và Vương Hàn,… Cậu được làm tất cả với tư cách thành viên chung một nhóm với Black!

Khi mới nghe rằng cậu và Lãng Du được debut là cậu đã cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế giới ngày hôm nay rồi, vậy mà khi nghe giám đốc nói như vậy cậu có cảm giác cậu hạnh phúc nhất cả vũ trụ bao la này luôn rồi.

Cậu thật sự được làm thành viên một nhóm cùng Lạc Thần và Vương Hàn kìa!

Từ trước đến giờ, ngay cả đến khi nằm mơ cậu cũng chưa từng dám mơ như vậy, cậu chỉ mơ mình được làm ca sĩ, đứng trên sân khấu và hát thôi. 

Vậy mà… Vậy mà…

Cậu quả thật quá hạnh phúc rồi!!!

“Này nhóc, nhóc phấn khích quá đấy!”. Vương Hàn mặc dù cũng vui mừng không khác gì cậu với Lạc Thần đi, mà hắn cũng chẳng có ý kiến gì khi bị Tử Dạ ôm chầm lấy thế này nhưng hắn lại cứ thích đi trêu trọc Tiểu Dạ.

À, nếu không trêu chọc cậu thì nhỡ đâu cậu lại khóc thì sao?

Hắn rất sợ những lúc cậu khóc nha.

Mặc dù cậu rất ít khi khóc và khi cậu khóc chông cậu… rất đẹp. (Não thằng nào có vấn đề à?).

“Tất nhiên rồi, tôi đang quá hạnh phúc đi!”. Tử Dạ nghe Vương Hàn nói vậy thì ngước đầu lên nhìn hắn, từng tế bào bé nhỏ dễ thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đang sung sướng nhảy múa.

“Ừ, tôi biết rồi.”. Tuy hắn nói cậu như vậy thôi chứ khi nhìn cậu vui như vậy thì không hiểu sao hắn lại thấy vui lây. Thế là hắn liền vươn tay xoa xoa mái tóc đỏ của cậu. Trên môi hắn là một nụ cười hiếm có.

Lạc Thần đứng bên cạnh cùng không chần chừ mà sủng nịnh vươn tay xoa xoa má cậu, cười nói:“Nhất em rồi nha, từ bây giờ chúng ta sẽ được hoạt động cùng nhau.”.

Tử Dạ rất vui vẻ mà nhận sự yêu chiều của Vương Hàn và Lạc Thần mà hì hì cười.

Cơ mà cậu không hề để ý thấy Lãng Du ở đằng kia.

Tuy Lãng Du cũng đang cười, cũng đang thầm vui mừng cho cả bản thân mình và Tử Dạ nhưng trong lòng cậu cũng như trong đôi mắt luôn lanh lẹ kia không thể che dấu được nét lạc lõng trong đó.

Lạc lõng ư?

Ừ, đúng rồi.

Cậu cảm thấy cậu thật lạc lõng khi đứng đây, nhìn ba người kia đang vui vẻ đứng cạnh nhau.

Sao mà không cảm thấy thế cho được cơ chứ?

Vốn dĩ cả cậu và Tiểu Dạ đều được chọn vào vậy mà Lạc Thần và Vương Hàn cũng chỉ vui vẻ đứng cạnh Tiểu Dạ, chúc mừng Dạ. 

Còn cậu?

Cậu chỉ đứng một chỗ, nhìn họ mà thôi.

Đúng là cậu đã coi Tiểu Dạ là bạn chí cốt của mình, nhưng… khi nhìn Tiểu Dạ được Lạc Thần và Vương Hàn đứng bên cạnh, cười với nhau, xoa tóc, vuốt má thân mật thế kia thì trong lòng cậu không khỏi có chút ghen tỵ với Dạ.

Đúng vậy, sao mà không ghen tỵ cho được cơ chứ? Tử Dạ tuyệt vời như vậy cơ mà.

Không tính gia thế và vẻ đẹp bên ngoài của Dạ, chỉ riêng tính cách phóng khoáng dễ gần thân thiện cùng tài năng và sự nỗ lực kiên trì của cậu là cũng đủ để Lãng Du cũng như những người khác ghen tỵ rồi.

Mà không, chỉ cần dựa và việc cậu được Black đối xử đặc biệt như vậy cũng đủ để mọi người ghen tỵ rồi.

Black đối xử với cậu quá tốt, quá chu đáo, quá cẩn thận.

Và có lẽ cũng vì vậy mà Lãng Du cậu-bạn thân của Tiểu Dạ mới có ‘một chân’ mà được quen biết với bọn họ như bây giờ. Chứ nếu không thì chắc giờ này cậu vẫn đang ở nhà ngồi trước TV mà mơ mộng mà thôi.

Mặc dù rất ghen tỵ với Tử Dạ nhưng mà Lãng Du một phần vì rất thích Tử Dạ(Thích theo kiểu bạn bè.) cũng một phần vì Du rất thông minh khi chỉ dừng ở mức độ ghen tỵ mà thôi. Chứ không như nhiều người đã thành đố kỵ với Dạ rồi.

Bởi vì một khi đã động đến Tử Dạ thì Du tin người đó không được sống yên đâu.

Không cần phải tận mắt chứng kiến, chỉ cần nhìn ba người họ lúc này là đủ hiểu rồi.

Không chỉ Lãng Du cười nhìn họ mà cả giám đốc cũng cười nhìn họ nữa. Nhìn ba người họ như vậy thì ông cũng thầm chúc mừng họ trong lòng. 

Mà ông cũng thấy thật lạ nha, không ngờ hai người Lạc Thần và Vương Hàn lại có thể thân thiết với Tử Dạ đến mức như này. 

Lạc Thần vốn không thích cùng người lạ quá thân cận mà lại có thể để cho Tử Dạ ôm cùng xoa má người khác như vậy.

Vương Hàn thì cũng không tiếp xúc gần gũi với ai, thậm chí nhiều lúc còn lầm lầm lì lì, chẳng nói chẳng rằng với ai câu nào cả. Thế mà lần này lại đứng im cho cậu ôm, xong lại còn cười cười xoa tóc cậu nữa chứ.

Tử Dạ đúng là chìa khóa để mở ra một thế giới quan khác về Lạc Thần và Vương Hàn cho ông xem mà.

Và… còn Lãng Du kia nữa.

Trông thằng bé thật lạc lõng so với ba con người đang hạnh phúc kia.

Mà cũng phải thôi. Lãng Du dù gì đi nữa thì cũng chỉ là bạn của Tử Dạ thôi chứ đâu có quan hệ gì khác ngoài là fan của Black cơ chứ? Thế nên những lúc thế này hoặc sau này nữa, Lãng Du sẽ thật khó khi có thể chen chân vào với ba người họ.

Mà ông cũng chỉ nhìn và xem xét vậy thôi chứ ông không hề có ý định xen vào chuyện của mấy đứa nhỏ này. Ai mà chẳng biết, bất cứ nhóm nhạc nào, nếu có hơn 2 người thì sẽ có người này thân với người kia nhất, người này không thích tính cách của người kia nhất. Chính vì thế với tình huống Black đang từ 2 thành viên bỗng nhiên trở thành bốn thành viên như thế này dẫn đến một chút gì đó trong nhóm cũng là quá bình thường. 

Cũng chính vì thế nên bên phía ông cũng như bên công ty sẽ để cho nội bộ nhóm tự giải quyết, sẽ không xen vào làm gì cả.

Với lại ông tin, về sau Lãng Du cũng sẽ hòa nhập được với ba người kia, nhất là Lạc Thần và Vương Hàn thôi. Bởi vì giữa họ có Tử Dạ là cầu nối mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.