-3 ngày sau-
Hôm nay là một ngày trời trong mây trắng soi dòng…
Khụ khụ! Nhầm đề rồi!
Restart!
Hôm nay là một ngày trời trong mây trắng, trăm hoa đua nở, chim hót líu lo. Ừm… Điển hình của một ngày yên bình.
Và có lẽ sẽ yên tĩnh hơn nếu không có tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một phòng bệnh VIP trong bệnh viện.
Tiếng kêu đó không chỉ thảm thiết mà con rõ là ‘oanh tạc’. Nó oanh tạc đến mức Vương Hàn đang trên hành lang cũng phải nổi điên mà ssi nhanh tới kêu ầm lên:“Này nhóc kia! Kêu gì kêu lắm thế!? Ít mồm thôi!”. Rõ là điếc tai!
“Cái gì mà điếc tai! Phòng này cách âm cơ mà!?”. Tử Dạ vì đang tức giận nên cũng cãi lại Vương Hàn luôn.
Vương Hàn nghe Tử Dạ nói vậy thì lấy chân đạp một cước hỏng luôn cánh cửa. Sau đó hắn thản nhiên nhún vai. “Hỏng rồi!”. (Max tỉnh!)
Tử Dạ nhìn cảnh đó thì trợn mắt nhìn hắn nhưng rồi chỉ biết thở dài. “Tôi chịu anh rồi!”. Cậu đã quên mất tên này điên khùng thế nào rồi!
Còn Lạc Thần đi vào sau thấy cánh cửa hỏng thì cũng chẳng để ý mà gọi người đến sửa. “Em làm gì mà to tiếng vậy? Anh vừa mới ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng em rồi.”. Về vấn đề này thì không phải do cửa hỏng đâu nhá! Là do quên chưa đóng cửa thôi.
“Đâu phải anh không biết!”. Bị nhắc đúng nỗi đau Tử Dạ kiền trưng bộ mặt ‘cún con’ của mình ra để than vãn.
“Đúng đấy. Chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dm-hey-stupid-do-you-love-me/2088240/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.