Nghĩ thì cũng chỉ nghĩ thôi. Rồi Lạc Thần mở cửa đi vào.
Ai ngờ chưa kịp nói gì thì liền bị cái gì đó trắng trắng mềm mềm ‘tấn công’. Kèm theo đó là tiếng quát:«Tôi bảo ông đi đi cơ mà!».
Cái gì gì đó kia căn bản chỉ là cái gối thôi nên Lạc Thần dễ dàng túm được. « Cậu điên điên dở dở cái gì thế!? ». Nói rồi Lạc Thần ném trả lại cái gối cho Vương Hàn.
« Là cậu à? ». Lúc này Vương Hàn mới ‘tỉnh’.
« Không là tớ thì là ai? Cậu muốn là cha cậu à? ». Lạc Thần xách cái túi đến rồi mở ra. Là cơm hộp.
« Mơ đi! Mà cậu rõ ràng biết tớ không ưa ông ta cơ mà. Tại sao lại còn cho ông ta vào phòng tớ? ».
« Không để bác ấy vào thì ai vào!? Tớ chắc? Tớ không đủ dức chạy giữa phòng cậu với phòng Tiểu Dạ đâu! ». Tên này đúng là có voi đòi tiên mà. Có người chăm sóc là tốt rồi lại còn kỳ kèo xem ai chông.
Suốt mấy ngày qua Lạc Thần bận sốt vó lên, làm gì có thời gian nghỉ. Hết lo sắp sếp lịch với công ty rồi lại đến Black xử lý vụ bắt cóc kia. Rồi lại chạy đến bệnh viện xử lý thủ tục chuyển viện nữa. Mà mấy nơi này đâu phải là gần nhau. Đã thế khi vào phòng bệnh lại nhìn thấy Tử Dạ vẫn im lặng nằm trên giường bệnh kia thì Lạc Thần đã mệt mỏi rồi lại mệt mỏi hơn.
« Dạ… Nhóc đó sao rồi? ». Nhắc mới nhớ, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dm-hey-stupid-do-you-love-me/2088238/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.