260.
PHẢI THẾ KHÔNG
Mộc Lị Vi giận dữ cắn môi không nói tiếng nào rồi ngã vào lòng Mộc Giản òa khóc. “Cha, con chỉ muốn cứu mọi người, đó là tấm bản đồ con nghiên cứu những vị trí có cài bom, con muốn tìm bộ điều khiển từ xa giấu dưới tầng hầm, con không có ý xấu… Mộc Dịch Triệt lại mắng con như vậy…”
“Giỏi lắm, nín đi con, cha sẽ đưa con rời khỏi đây, đừng làm những chuyện điên rồ, hai năm rồi cha con ta không gặp nhau, đừng mới gặp mặt đã khóc lóc… Lị Vi…”
“Cha … Con rất nhớ cha… Cha không biết hai năm qua con sống trên đảo khổ sở thế nào đâu..”
Ngải Ái nhìn cảnh Mộc Giản và Mộc Lị Vi ôm nhau chợt hiểu ra rằng sở dĩ Mộc Duệ Thần không muốn giết Mộc Lị Vi là vì anh không có cách nào khác cho dù cô ta đã phạm quá nhiều lỗi lầm.
Lúc này, Mộc Dịch Triệt thong thả bước tới trước mặt Mộc Duệ Thần, thấp giọng nói: “Đúng như chú dự đoán, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên thuyền đi rồi”.
Ngải Ái há hốc miệng, từ lúc nào hai người có thể nói chuyện bình tĩnh với nhau như vậy?
“Mộc Dịch Triệt, cái gì thế, sao anh không nói cho tôi biết”. Cô nhìn thấy vật trên tay mình có một cái nút lồi lên không kìm được tò mò lên tiếng hỏi chỉ nghe thấy Mộc Dịch Triệt kêu to ngăn lại. “Đừng cử động. Đó là bộ điều khiển hệ thống bom”.
Nghe vậy, tay Ngải Ái run run, không dám làm gì nữa.
“Đi thôi”, Mộc Duệ Thần lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239647/chuong-260-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.