248.
KHẮC TINH CỦA MỘC THIẾU GIA
Mộc Duệ Thần nghe tiếng lách cách của xiềng xích, lạnh lùng nhìn về phía đó, thấy có một người phụ nữ đang bò vào phòng.
Tóc tai rũ rượi, mặc đồng phục của người hầu, đầu không ngước lên, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi sàn nhà. Trên cổ và chân đều bị cùm lại, mỗi khi nhúc nhích phát ra tiếng lách cách. Mỗi lần tiếng lách cách vang lên, Mộc Duệ Thần đều nhíu mày.
Anh hiểu, đây là đòn cảnh cáo của Mộc Thận.
“Mẹ!”. Mộc Duệ Thần cúi người, cung kính gọi người phụ nữ đang quỳ. Bà vờ như không thấy, cắm đầu tiếp tục lau chùi sàn nhà.
Mộc Thận cười khằn, quay sang Mộc Duệ Thần.
“Duệ Thần, người ta yêu thương nhất là cháu, ta rất mong chờ hôn lễ của cháu, cháu không thấy sao?”
Im lặng một lúc, Mộc Duệ Thần không nói gì nữa, gật đầu sau đó quay người đi ra ngoài.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng – Việc cần làm bây giờ là cho hủy diệt cơ ngơi của Mộc thị.
***********
“Bắc Hàn”. Ngải Ái từ từ quay đầu lại. “Anh là ai?”
Bắc Hàn nhếch môi mỉm cười, đứng dậy tay mân mê lọn tóc:
“Anh ư? Anh là thầy Bắc của em, Tiểu Ái”.
Cô gạt hành động thân mật của anh ra, giọng nói xa cách và thơ ơ:
“Tôi không biết anh là ai, Bắc Hàn, huống hồ anh không được sự cho phép của tôi lại tự ý lấy mất trí nhớ của tôi”.
“Do anh không muốn em bị tổn thương”. Anh cười. “Giúp em loại bỏ những ký ức không quan trọng”.
“Tôi không có ký ức đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239639/chuong-248-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.