165.
“Cha!” Mộc Lị Vi nhìn lướt qua Mộc Giản, nũng nịu trách. “Cha không biết là con rời biệt thự và đang ở thành phố B à? Cậu chủ gặp nguy hiểm mà cha chẳng cho con biết gì cả”.
Cô ta lấy một chiếc bình thủy tinh đựng chất lỏng trong suốt từ trong túi ra, cười nói:
“Con đã từng đến các trung tâm nghiên cứu của chủ tịch, và tình cờ phát hiện ra thuốc giải thoái hóa xương sụn nên tiện thể cầm theo luôn… Cha phải nhắc cậu chủ biết ơn con đó nha”.
Mộc Giản thở dài nhẹ nhõm, con gái ông hiếm khi làm được một việc gì tốt đẹp trong suốt nhiều năm qua:
“Sao lại phải biết ơn con? Đây là trách nhiệm của con con không nhớ sao?”
Mộc Lị Vi hừ lạnh một tiếng:
“Con ngay cả trang điểm cũng không có, chạy một mạch tới đây muốn được cậu chủ biết ơn thì có gì xấu ạ”.
“Ngải tiểu thư”. Mộc Giản không nghe Mộc Lị Vi nói nữa, quay người mỉm cười với Ngải Ái. “Tôi đảm bảo cậu chủ sẽ bình an. Cô đừng quá lo lắng”.
Ngải Ái nhẹ nhõm gật đầu với Mộc Lị Vi:
“Cảm ơn bác sĩ Mộc”.
“Không cần cảm ơn tôi đâu Ngải tiểu thư…”
Đôi mắt xanh biếc của Mộc Lị Vi nhìn Ngải Ái, ánh mắt đó ám chỉ hàm ý mà hai người hiểu được trong câu sau của Mộc Lị Vi. “Do cậu ấy cũng là cậu chủ của tôi”.
“…Đúng thế”.
Ngải Ái lùi lại mấy bước, quay mặt đi. Mộc Lị Vi nhìn thấy thái độ của cô liền mỉm cười đắc ý.
Mộc Giản nhìn Mộc Lị Vi nói:
“Lị Vi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239614/chuong-165-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.