🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

6.

TÔI KHÔNG PHẢI NHÀ VĂN

Trong bệnh viện lớp lớp người, Ngải Ái đưa Mộc Duệ Thần đi khám, bị bác sĩ hỏi tới tấp vì sao thằng nhóc lại bị thương. Một Duệ Thần không nói gì, chỉ có mình Ngải Ái đứng nói ba xàm ba lá.

Bác sĩ: “Tại sao lại bị thương?”

Ngải Ái: “Do đao đấy ạ”.

Bác sĩ: “Vết đao? Không giống lắm”.

Ngải Ái: “À, không. Ý cháu không phải là vết đao mà là kiếm đấy chú”.

Bác sĩ: “Kiếm hả? Mà kiếm gì mới được?”

Ngải Ái: “Dạ, kiếm. Đó là một loại vũ khí [Vừa nói vừa khoa tay múa chân]. Có lẽ thế ạ… Do em cháu đánh nhau nên mới bị đâm”.

Bác sĩ: “Không cụ thể hơn được sao?”

Giải thích như thế này mà còn chưa đủ cụ thể chi tiết à?

Bác sĩ: “Cháu không cần hấp tấp. Nãy giờ cháu nói lộn xộn quá chú chẳng hiểu gì hết. Chú cần biết chính xác sao em trai của cháu lại bị thương và bị cái gì đâm phải. Cháu cố nhớ lại đi, nói cụ thể rõ ràng xem nào. Em cháu tuy bây giờ không có bất kỳ nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng chúng ta vẫn nên thận trọng. Chú không muốn chẩn đoán sai”.

Lương y như từ mẫu. Sao không khám vết thương mà lại hỏi han đủ chuyên thế này?

Ngải Ái: “Chú, hay là chú cho em cháu nhập viện trước được không ạ. Biết là không nguy hiểm gì tới tính mạng nhưng vết thương của nó sâu lắm, do…”

Chú à, chú đừng hỏi nữa. Cháu đâu phải nhà văn mà chú đòi phải kể cụ thể chi tiết.

Bác sĩ gật gật đầu:

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em/1239573/chuong-006-011.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Dịu Dàng Yêu Em
Chương 006-011
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.