" con chào bác ạ!"
Chiều thứ 5, Phương Anh và Đức Anh là hai người đến nhà tôi đầu tiên. Khoảng mấy phút sau thì thấy Tuấn Anh xuất hiện.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là ngoài mang theo cặp sách ra, trên tay cậu ấy còn cầm theo túi hoa quả nữa cơ.
" dạ lần đầu gặp nên con có chút quà ạ!"
Tuấn Anh dựng xe, sau đó liền lễ phép nói với mẹ tôi. Có phải do tôi tưởng tượng không hay cậu ấy đúng là đang căng thẳng đến đổ mồ hôi vậy.
" bác cảm ơn nhé, nhưng lần sau không cần quà cáp gì đâu!”
Mẹ tôi nhận lấy túi hoa quả từ tay Tuấn Anh, đuôi mắt bà có hơi cong cong. Sau đó liền quay qua nói với chúng tôi rằng.
" thôi, 4 đứa lên học đi!"
Nghe thấy vậy, tôi liền dẫn 3 đứa Anh lên phòng của mình, thật ra là 2 đứa thôi vì Phương Anh nó quen luôn cái nhà của tôi rồi.
Phòng của tôi nằm trên tầng hai, ở cuối hành lang. Nối liền với nó là phòng của anh tôi.
Căn phòng với tông màu sáng ấm, đồ đạc không gì nhiều ngoài giường ngủ, bàn học, tủ sách và tủ quần áo. Điểm nổi bật nhất trong phòng có lẽ là những tấm ảnh được treo lên để trang trí trên tiền thôi.
" phòng mày ngăn nắp thật!”
Vừa bước vào phòng, Tuấn Anh liền mở lời khen khiến tôi biết chỉ cười cười.
Thật ra, biết là hôm nay có chúng mày tới nên phòng tao mới gọn gàng như này đấy, chứ mọi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866121/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.