Năm đầu tiên tại trường cấp hai, tôi chẳng quen biết ai trong lớp học mới của mình. Nhưng người đầu tiên tôi để ý là một cô nàng xinh xắn, đang ngồi một mình cuối dãy cũng chính là Phạm Hồng Ngọc.
Do nhạy cảm với những thứ xinh đẹp, cho nên tôi đã chạy đến bắt chuyện với cô gái ấy.
Ấn tượng tiếp theo của tôi với cô ấy chính là giọng nói mềm mại, lại còn êm tai, đặc biệt dễ nghe.
" chúng mình làm bạn nhé!"
Tôi đã đề nghị như vậy. Và cô ấy cũng vui vẻ đồng ý.
Cứ như vậy, tôi và Hồng Ngọc trở thành một đôi bạn thân trong lớp, đi đâu cũng dính lấy nhau.
Tình bạn của chúng tôi vô cùng khăng khít và lành mạnh, nhưng có lẽ đó chỉ là điều mà tôi đơn phương cảm nhận.
" Linh, mày sao thế?"
Hai vai bị lắc mạnh khiến tôi giật mình, choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ riêng.
" mặt mũi sao mà tái ngoét lại thế kia! Có ổn không đấy?"
Tôi hơi ngửng đầu, đối diện với vẻ lo lắng của Tuấn Anh, tâm trạng cũng phần nào được ổn định lại.
Đứng cạnh Tuấn Anh còn có Phương Anh, vẻ mặt của con bé cũng đang bồn chồn không kém.
" tao không sao, hơi mệt tý thôi..."
Tôi lắc đầu.
" về thôi mày, trống đánh được một lúc rồi!"
Phương Anh thở ra một hơi, rồi nói.
Tôi ậm ờ, lấy sách vở trong gầm bàn ra bỏ vào cặp. Sau đó đứng dậy, cùng Tuấn Anh, Phương Anh và Đức Anh ra về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866118/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.