11h15, lớp chúng tôi cùng di chuyển đến nhà hàng siêu thị hải sản Yolo để dùng bữa trưa.
Lúc vào trong nhà hàng, gương mặt tôi bỗng trông có hơi chán đời, khiến Tuấn Anh vừa thấy lạ vừa thấy lo nên có hỏi.
" sao trông buồn thiu thế?"
" tao....không ăn được hải sản!"
Thật ra là không thích ăn, nhưng tôi sợ nói thế sẽ khiến Tuấn Anh nghĩ rằng tôi mắc bệnh kiêu.
" chắc sẽ có món khác ngoài hải sản thôi mày!"
Tuấn Anh mỉm cười, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu tôi nhẹ nhàng xoa, cẩn thân để không hỏng mất nếp tóc của tôi.
Giống với lúc đi thi thử ở trường cấp 3, nhưng lần này cậu ấy lại trông tự nhiên hơn nhiều.
" mày lại nhìn tao thằng bé con à?"
" có đâu, mày với Hà Anh rất khác nhau nhé."
Có nghĩa là, hành động xoa đầu lần này của Tuấn Anh là đã có chủ đích.
Con mẹ nó, vừa ngại vừa thích. Tim tôi sắp chịu không nổi rồi, đề nghị Tuấn Anh chịu trách nhiệm.
Bác phụ huynh trưởng chi rất mạnh tay, thuê hẳn phòng vip cho có cả sân khấu mini cho chúng tôi ngồi ăn.
Mỗi bàn có 8 chỗ ngồi, nhóm chúng tôi ngồi tại vị trí gần với sân khấu. Ngồi cùng bàn với chúng tôi còn có nhóm của Phương Linh nữa.
Trong lúc đợi đồ ăn mang ra, mọi người đều rôm rả trò chuyện với nhau, bầu không khí vô cùng nhộn nhịp và vui vẻ.
" thế mày với Tuấn Anh là người yêu đúng không?"
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866079/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.