" quay về khách sạn đi mày, ở đây nhiều muỗi quá. Chân tao ngứa lắm rồi!"
Lúc này tôi mới để ý, bắp chân của Tuấn Anh không biết từ lúc nào đã chi chít những nốt đỏ hồng rồi.
Tôi vừa nhìn vừa thắc mắc, sao muỗi không đốt tôi mà chỉ đốt có mình Tuấn Anh nhỉ? Rõ ràng đều đứng cùng nhau mà?
" nhưng mà hai đứa kia vẫn chưa quay lại. Tao sợ mình về trước lại khiến bọn nó lo..."
Nhìn Tuấn Anh bị muỗi chích cũng thương lắm chứ. Nhưng cũng không thể nào đi 4 đứa mà 2 đứa đột ngột về trước mà không báo nhau câu gì được.
Tôi còn đang định bảo Tuấn Anh về khách sạn trước, thì Phương Anh cùng Đức Anh không biết từ đâu xuất hiện. Làm cho tôi giật hết cả mình.
" hello, bọn tao vê rồi đây. Cảnh đẹp quá nên chụp hơi lâu, hì hì!"
Phương Anh cười xoà.
Con bé ngay khi chú ý đến hai tay đang được đan chặt của tôi của Tuấn Anh, liền lập tức bật ngón cái, nhoẻn miệng cười tươi.
Tôi cũng mỉm cười, bật ngón cái với con bé. Tuy kế hoạch diễn ra có không thuận lợi nhưng hôm nay vẫn phải cảm ơn Phương Anh rất nhiều.
Hai cậu trai nhìn chúng tôi, đều cùng bất lực cười trừ.
" bây giờ về khách sạn nhé!"
Lời của Tuấn Anh vừa dứt, chúng tôi liền cùng nhau quay trở về khách sạn.
Tất nhiên, trên đường đi. Tôi và Tuấn Anh, hai tay vẫn không rời, giống như sợi chỉ đỏ đã được siết chặt vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866069/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.