Một hoạt động không có trong lịch trình, nhưng vẫn được chúng tôi cố tình thêm vào của chuyến đi chơi này.
Chính là ngắm bình minh.
4 giờ 30 sáng, chuông báo thức từ hai chiếc điện thoại cùng lúc reo lên. Không chỉ phá tan sự yên lặng của phòng mà đồng thời đánh thức luôn hai người đang say ngủ.
Ừ, tôi với Phương Anh đấy.
Tôi chậm rãi mở mắt, với lấy chiếc điện thoại rồi ấn tắt báo thức, kết thúc tiếng chuông ing ỏng. Phương Anh bên cạnh cũng làm tương tự.
" bùng kèo không mày?"
Phương Anh sau mấy giây im lặng nhìn trần nhà, con bé đã quay đầu uể oải hỏi tôi.
Tôi sẽ không nói, con bé chính là người đề xuất ra ý kiến đi ngắm bình mình đâu.
“ dậy đi, tao đi đánh răng trước đây!"
Tôi cười khổ, thật ra cũng muốn chiều theo ý cô banh lắm, nhưng đã hứa với hai cậu trai rồi. Cũng không thể sát giờ đi thì lại đổi ý được.
Nghe nó cứ khốn nạn thế nào ấy.
Dựng người ngồi dậy, sau đó đặt chân xuống giường, vừa đi đến phía phòng tắm, vừa ngáp ngắn ngáp dài.
" sao bóp mãi không được vậy?"
Tôi đứng trước bồn rửa mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm. Hai mắt nhìn chằm chằm vào tuýp kem đánh răng bé tý mà khách sạn chuẩn bị, tay ra sức bóp nặn.
Thề là tôi muốn đáp cái của nợ này vào thùng rác lắm rồi đấy.
" mãi mới được"
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi bước ra ngoài. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866062/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.