Mọi chuyện quả nhiên chỉ vui khi mình chưa tập đến phần xoạc.
Ngày thứ hai ở phòng tập, tôi đã phải trải nghiệm nỗi đau như muốn xé rách nửa người này. Nó thốn!
Tôi vừa la oai oái vừa hướng mắt cầu cứu đến phía của anh Kỳ An. Nhưng trông mong gì từ một người đã ném vào đi tập MMA.
Anh trai bấm điện thoại mà thản nhiên nói.
" cho chừa cái tật lười vận đôngh. Cứng mẹ hết cả cơ lại!"
Tôi cảm thấy bị phản bội.
Cũng may anh Minh Tiến thấy tôi la quá trời cho nên mới không bắt tôi phải tập xoạc quá lâu.
" người em hơi cứng, tập lâu dần rồi sẽ dẻo lên thôi!"
" tao nghĩ mày lên kèm nó học cả tuần đi. Tập 1 tháng rồi như cái thước dẻo luôn!"
Anh Kỳ An tiến đến rồi thảy cho tôi chai nước lạnh.
Đừng nghĩ tôi không biết anh trai đang muốn đẩy nhanh tiến độ để tôi thay vì bị đánh thì có thể đi đánh người.
" không khiến mày đánh ai, nhưng đứa nào lấc cấc thì cứ túm tóc nó rồi giật trụi luôn đi!"
Ngày tôi mới vào cấp một, anh Kỳ An vừa nói còn vừa nhiệt tình phổ biến động tác. Khiến cho mẹ phải cốc cho ông anh một cái đau điếng.
Không biết là anh nói đùa không chứ tôi học theo tiệt. Khổ nỗi hồi bé rén ông anh quá, có dám làm trái lời đâu.
Nhớ có một thằng đã từng đáp nguyên cái cặp nhựa vào mặt của tôi, khiến tôi chảy máu mũi. Mà cô giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2866057/chuong-44.html