Tuổi thơ của Nguyễn Kỳ An.
.....
Mẹ tôi nghe xong, đã lừ mắt nhìn đám thằng Mạnh sau đó nghiêm khắc răn đe, thậm chí còn doạ sẽ kêu cảnh sát đến bắt chúng nó đi nếu còn cứ tiếp tục như vậy.
Thằng Mạnh nghe mẹ tôi chửi, nước mắt nước mũi, thòng lòng chảy xuống. Trông mâc cười vô cùng. Cả đám kéo nhau chạy biến mất hút.
Tôi không nhịn được mà phát ra tiếng cười. Ai ngờ giây sau cũng bị mẹ mắng cho một trận.
“ con với chả cái, tự tiện chạy đi. Có biết mẹ lo thế nào không, cứ sợ là mày bị bât cóc rồi!"
Mẹ tôi cốc nhẹ lên đỉnh đầu của tôi một cái, mắng mỏ.
Tôi kêu đau, đưa tay lên xoa xoa, nhưng rồi cũng biết sai mà cúi đầu xin lỗi mẹ.
" con biết lỗi rồi mà, lần sau không như thế nữa ạ!"
“ còn có lần sau nữa à!"
Tôi giật thót, vội lắc đầu lìa lịa.
Lúc này, tôi chợt nhớ ra người bị đám thằng Mạnh bắt nạt. Liền quay qua nhìn.
Bạn trẻ vẫn đang ngồi bệt dưới đất, dáng người gầy gò, làn da trắng nõn hồng hào. Gương mặt đẹp nhưng vẫn kém tôi một chút, đôi mắt to tròn long lanh nhìn tôi.
" cậu đứng dậy đi."
Tôi chìa tay ra, bạn ấy rụt rè cầm lấy sau đó mượn lực kéo của tôi đứng dậy. Chiếc áo trắng của cậu ấy đã dính một bết bẩn to đùng, chắc chắn là thằng Mạnh gây ra.
" cảm ơn cậu nhé."
Bạn ấy nhẹ nhàng nói, khiến ấn tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2865999/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.