Đang ngồi chơi máy tính, nhìn thấy em gái vác theo cái chân rỉ máu, khập khiễng bước vào nhà là loại cảm giác như nào.
Tôi xin trình bày, nó khốn nạn vãi chưởng. Kiểu mình không biết nên hoảng loạn trước hay tức giận trước ấy, bị phân vân.
" chân mày bị làm sao?"
Hỏi ra mới biết, Gia Linh trên trường đã bị một đứa cùng lớp đẩy ngã trong giờ thờ dục.
Tôi nghe mà cả người nóng ran, cơ mà vẫn phải bảo nó lên tầng thay quần áo, còn bản thân thì lại chạy đi mua thuốc.
Cả lúc đi lẫn lúc về, tôi đều tỏ rõ thái độ tức giận khi mặt mũi cứ nhăn nhó, răng nghiến ken két rồi không ngừng lẩm bẩm mấy câu chửi tục tĩu.
Ừ thì đúng là có hơi trẻ trậ thật, nhưng ai bảo có đứa đụng đến Gia Linh của nhà tôi, mặc dù con bé không được nuôi dạy theo kiểu chiều chuộng nhưng thề là nhìn cái vết thương đấy nó gay mắt cực. Mà cay cú hơn, vết thương đấy còn bị đứa khác cố tình gây ra nữa chứ.
Tôi gầm gừ bước vào nhà, trông thấy Gia Linh đang ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn liền nhanh chóng đặt túi thuốc ra trước mặt con bé.
Tất nhiên người sơ cứu cho nó là tôi, tuy tôi học Dược nhưng mấy cái kĩ thuật này cũng có biết đôi chút. Tôi cũng sợ Gia Linh làm không cẩn thận nữa.
“ ok, giờ nôn tên đứa đã đẩy ngã mày ra đi."
Tôi ném miếng bông trắng dính thuốc sát trùng vào thùng rác, nghiêm mặt hỏi Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-em-2/2865965/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.