Nhã Trúc mở to mắt nhìn anh, cô hình như nghe không rõ lắm lời anh vừa mới nói. Bàn tay mềm mại đặt lên trán anh, cô mím môi rồi ngây ngốc hỏi lại.
"Anh... Có bị ẩm đầu không?"
"Mộ Nhã Trúc, đêm qua là ai một đòi hôn hai đòi ôm cho bằng được hả? Lợi dụng tôi xong thì liền muốn phủi sạch sẽ sao?"
"Tôi... Không... Tôi không có ý đó. Ý tôi là... Anh có biết mình đang nói gì không? "
"Tôi biết! "
"Vậy... Lời đó là thật, anh... thích tôi cũng là thật?"
"Thì ra trí nhớ em vẫn còn dùng được. "
"Anh nghĩ kĩ chưa?"
"Nhã Trúc... "
"Còn cô ấy thì sao? Cô gái mà anh để trong lòng ấy."
Tần Tử Sâm lặng người nhìn cô, ý cười trong đôi mắt cũng biến mất. Từ lúc nào cô biết đến sự tồn tại của Linh Chi, từ lúc nào cô lại biết được chứ.
Nhã Trúc nhìn biểu cảm của anh, trên môi nở nụ cười xót xa. Rõ ràng anh vẫn giữ cô ấy trong lòng, vậy nói với cô mấy lời này để làm gì chứ. Cô không muốn để bản thân đắm chìm trong giấc mơ hão huyền không có thật ấy, để rồi khi bạch nguyệt quang của anh quay về, kẻ thể thân như cô lại loay hoay không tìm được lối thoát.
"Nếu anh đã có người con gái mình thích thì đừng làm cô gái khác cười. Như thế một người sẽ ghen, còn người kia sẽ rung động. Kết quả là cùng một lúc anh sẽ tổn thương cả hai người. "
"Nhã Trúc, xin lỗi! Muốn anh quên cô ấy ngay bây giờ thật sự là không thể. "
"Vậy anh còn nói với em những lời đó để làm gì, vô nghĩa!"
"Đó đều là những lời xuất phát từ trái tim. Bây giờ nói yêu em là anh đang nói dối, nhưng anh thật sự thích em"
"Là thích em hay là thích cái bóng của cô ấy?"
Tần Tử Sâm bất lực nhìn cô, anh thật sự không biết phải nói thế nào cho cô hiểu được nữa. Anh cũng là lần đầu đi tỏ tình với con gái, mà lại còn là cô nhóc lì lợm và hay nghĩ nhiều như cô thì đúng là làm khó anh quá rồi.
Nhã Trúc nhìn anh thật lâu, ánh mắt chất chứa đầy sự thất vọng. Cô chẳng thà chôn chặt tình yêu của mình chứ không muốn trở thành cái bóng của người khác. Trên đời này, không ai có thể thay thế ai được cả, huống hồ bắt cô phải giống như cô ấy, đó là chuyện không thể nào.
"Bỏ qua đi, sau này đừng nhắc nữa. Chúng ta.... ưm..."
Không để cô nói hết lời, bàn tay anh đã ghì chặt cổ cô, đôi môi mỏng phủ lên môi cô, nụ hôn đầu của hai người cứ thế mà mất đi. Anh hôn cô, nụ hôn vụng về nhưng lại ngọt đến tận xương tủy. Khoảnh khắc đó, hai người như nghe được cả nhịp tim của đối phương.
Chầm chậm buông cô ra, anh còn lưu luyến hôn nhẹ thêm một cái. Đến khi rời khỏi môi cô thì anh mới thấy, gương mặt cô đỏ đến đáng thương.
"Nụ hôn đầu cũng trao cho em rồi, như vậy đủ thành ý chưa?"
"Anh... Không biết xấu hổ! "
"Được rồi, vợ à! Anh cũng là lần đầu tỏ tình, em đừng làm khó anh được không? "
"Ai dám tin?"
"Không tin thì thử lại lần nữa."
"Anh dám?"
"Anh không dám! Vợ à... cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh."
Nhã Trúc lặng người, ánh mắt nhìn anh mà vô thức rơi lệ. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức cô không kịp thích ứng. Hay đây chỉ là một giấc mơ, là giấc mơ cô dùng trí tưởng tượng để khiến bản thân mình hạnh phúc...
"Tử Sâm, đây là thật sao?"
"Anh biết, sẽ rất khó để làm em tin tưởng. Nhưng... anh mệt rồi, chỉ muốn sau này mỗi khi tan làm, trở về nhà có một người chờ cửa. Cũng giống như chúng ta bây giờ, như vậy là đủ rồi. "
"Vậy... Nếu cô ấy..."
"Anh sẽ không để em phải ghen với quá khứ của anh đâu."
"Em tin anh!"
"Được rồi, chúng ta mau qua Mộ thị, giải quyết rắc rối cho ba em trước đã."
"Dạ!"
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà trong tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nhã Trúc nhìn anh rồi mỉm cười, thầm cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên cô...
[...]
Tập đoàn Mộ thị...
Tại căn phòng rộng lớn nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Mộ thị, cuộc họp cổ đông lớn nhất đang chuẩn bị diễn ra. Thông tin Mộ thị tuyên bố phá sản đã lan truyền trên khắp phương tiện truyền thông, vậy nên tất cả các cổ đông đều vô cùng lo lắng. Một khi Hoắc thị thu mua toàn bộ Mộ thị thì tất cả tài sản của bọn họ đều mất trắng. Nhưng tình hình hiện tại, e là không thể làm được nữa rồi.
Mộ Đình Ân từ bên ngoài bước vào, cả người trông vô cùng mệt mỏi. Vì chuyện của công ty, ba ngày rồi ông chưa được ngủ ngon giấc. Để cứu vớt tâm huyết nửa đời của mình, ông đã cố gắng liên lạc với tất cả bạn bè, người thân cũng như tất cả các mối quan hệ thân thiết. Nhưng khi nghe đến Hoắc thị thì bọn họ đều...
Haizzz! Mà thôi bỏ đi. Làm gì có ai muốn đưa bản thân mình vào chỗ chết đâu chứ. Ông cũng không thể trách họ được.
"Đến rồi!"
"Đến rồi kìa...*
Nhìn thấy ông bước vào, mọi ánh nhìn đều hướng về phía ông. Bọn họ đều đang rất nóng lòng chờ ông cho họ một câu trả lời thỏa đáng.
"Mộ tổng, cuối cùng ông cũng đến rồi. "
"Xin lỗi, để mọi người phải chờ lâu rồi. "
"Mộ tổng, đừng dài dòng nữa, chúng ta vào vấn đề đi."
Mộ Đình Ân thở dài, ông ngồi xuống ghế, ánh mắt thẫn thờ nhìn một lượt những người kia.
"Mọi người à, chắc mọi người cũng biết, tình hình của tập đoàn chúng ta đang rất khó khăn."
"Nếu như thật sự không thể cứu vãn, vậy... Mộ tổng à, xin lỗi, tôi sử bán cổ phần của mình. "
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy..."
Tất cả đều nháo nhào cả lên, Mộ Đình Ân cũng chỉ biết bất lực nhìn. Đến nước này rồi, ông cũng hết cách.
"Nếu đó là lựa chọn của mọi người, tôi cũng sẽ không ngăn cản."
"Nhưng nếu chúng tôi đều bán cổ phần cho Hoắc thị thì chẳng phải tập đoàn này sẽ rơi vào tay của Hoắc gia sao?"
"Đó là chuyện không thể tránh khỏi. "
"Nhưng bây giờ... ngoài Hoắc thị ra thì làm gì có ai dám mua lại cổ phần của chúng ta kia chứ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]