Nhã Trúc mở to mắt nhìn anh, cô hình như nghe không rõ lắm lời anh vừa mới nói. Bàn tay mềm mại đặt lên trán anh, cô mím môi rồi ngây ngốc hỏi lại.
"Anh... Có bị ẩm đầu không?"
"Mộ Nhã Trúc, đêm qua là ai một đòi hôn hai đòi ôm cho bằng được hả? Lợi dụng tôi xong thì liền muốn phủi sạch sẽ sao?"
"Tôi... Không... Tôi không có ý đó. Ý tôi là... Anh có biết mình đang nói gì không? "
"Tôi biết! "
"Vậy... Lời đó là thật, anh... thích tôi cũng là thật?"
"Thì ra trí nhớ em vẫn còn dùng được. "
"Anh nghĩ kĩ chưa?"
"Nhã Trúc... "
"Còn cô ấy thì sao? Cô gái mà anh để trong lòng ấy."
Tần Tử Sâm lặng người nhìn cô, ý cười trong đôi mắt cũng biến mất. Từ lúc nào cô biết đến sự tồn tại của Linh Chi, từ lúc nào cô lại biết được chứ.
Nhã Trúc nhìn biểu cảm của anh, trên môi nở nụ cười xót xa. Rõ ràng anh vẫn giữ cô ấy trong lòng, vậy nói với cô mấy lời này để làm gì chứ. Cô không muốn để bản thân đắm chìm trong giấc mơ hão huyền không có thật ấy, để rồi khi bạch nguyệt quang của anh quay về, kẻ thể thân như cô lại loay hoay không tìm được lối thoát.
"Nếu anh đã có người con gái mình thích thì đừng làm cô gái khác cười. Như thế một người sẽ ghen, còn người kia sẽ rung động. Kết quả là cùng một lúc anh sẽ tổn thương cả hai người. "
"Nhã Trúc, xin lỗi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3732138/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.