Chương trước
Chương sau
Nhã Trúc nhìn biểu cảm của hai người, dường như cả hai đều rất xúc động. Cô cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ là cảm thấy rất vui.

Sau khi ăn xong, Nhã Trúc ở trong bếp dọn dẹp bát dĩa, Tần Tử Sâm đưa ông cụ trở về nhà. Ngồi trong xe, bầu không khí không được dễ chịu lắm nhưng anh vẫn giữ thái độ rất lễ phép với ông nội của mình.

"Ông nội, con không hy vọng ông sẽ lại làm những điều tương tự với Nhã Trúc như khi ông đuổi mẹ con đi."

"Tử Sâm, ta biết ta sai rồi. Nhưng... "

"Nhưng thế nào? "

"Con thật sự muốn kết hôn với con bé sao?"

"Ông có ý gì?"

Ông cụ cười cười, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm anh rồi nói.

"Ta đã sống hết một đời rồi, chẳng lẽ còn nhìn không thấu sao?"

"Con không biết ông muốn nói gì."

"Hôn nhân là chuyện cả đời người, nếu không có tình cảm thì đừng làm khổ con bé. Ta không biết tại sao con lại quyết định kết hôn với Tiểu Trúc, nhưng ta thật sự thích con bé. Cho nên ta không hy vọng con sẽ làm con bé tổn thương đâu."

Tần Tử Sâm không trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước nhưng trong lòng lại dậy sóng không yên. Lần đầu tiên anh nghe những lời này được phát ra từ trong miệng của ông nội anh. Càng làm anh bất ngờ hơn chính là ông lại nói những lời đó vì một cô gái nhỏ mà ông chỉ mới gặp lần đầu tiên.

"Tử Sâm à, trong lòng con có ai con là người biết rõ nhất. Đừng để cùng lúc lại tổn thương cả hai người, như vậy nhẫn tâm lắm."

"Con biết rồi! "



Mặc dù anh có thành kiến với ông, nhưng những gì ông ấy vừa nói anh lại thể phản bác. Nhưng anh đã nói sẽ kết hôn với cô, sẽ cho cô một chỗ dựa vững chắc thì chắc chắn anh sẽ làm được. Còn về phần Linh Chi, anh sẽ tìm cơ hội để giải thích. Hơn nữa chuyện tình cảm, đâu dễ dàng gì để yêu một người, càng không thể dễ dàng mà quên đi một người mình từng yêu sâu đậm.

Như nhìn thấu được suy nghĩ của anh, ông cụ chỉ khẽ lắc đầu rồi thở dài. Ông bây giờ đã gần đất xa trời, chẳng muốn nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa cả. Hiện tại bây giờ, ông chỉ muốn anh xóm kết hôn, tìm được người thật sự biết lo lắng và yêu anh như cái cách mà mẹ của anh đã yêu ba anh vậy. Và hơn tất cả, ông hy vọng anh sẽ không di vào vết xe đổ của con trai ông.

"Ông nội, ông vào nhà đi, con về đây."

"Không vào ngồi một lát sao?"

"Để khi khác thôi!"

"Lần sau đến nhớ đưa Tiểu Trúc sang chơi."

"Vâng!"

Tần Tử Sâm cúi đầu chào ông rồi quay xe ra về. Trên đường đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều về những gì ông nói. Nếu lỡ như, anh thật sự làm tổn thương hai người cùng lúc thì phải làm sao đây...

[...]

Nhã Trúc ngồi trên chiếc xích đu dưới giàn hoa giấy, ánh mắt đang dán vào màn hình điện thoại. Lúc nãy khi vô tình nhìn điện thoại của anh, cô cũng đã thấy tên Facebook của cô ấy. Cũng chẳng biết là do tò mò hay là do nguyên nhân gì khác, cô vậy mà lại thật sự đi tìm trang cá nhân của cô gái kia.

Ngón tay mềm mại lướt trên màn hình, cô chăm chú xem từng tấm ảnh. Cô gái trong ảnh quả nhiên rất xinh đẹp, nét đẹp dịu dàng lại mang chút buồn trong đáy mắt khiến người ta không thể không động lòng. Cô ấy với anh, quả là trời sinh một đôi.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, coi biết là anh trở về rồi. Cất vội điện thoại vào trong túi, cô đứng dậy rồi đi ra mở cửa.

"Anh không đến công ty sao?"

Lái xe vào đậu trong sân, anh bước xuống rồi thuận miệng trả lời.



"Không! Hôm nay cũng không có việc gì quan trọng nên không cần thiết phải đến công ty. "

"Ò, là vậy sao?"

"Ù! Nhân tiện chúng ta cũng nên nói một chút về bản hợp đồng rồi. "

"Được! "

Anh không nói gì thêm mà xoay người đi vào nhà. Nhã Trúc cũng im lặng, cúi mặt đi theo phía sau anh.

Ngồi xuống hai chiếc ghế sofa đối diện nhau, anh đưa cho cô hai tờ giấy Rourke nói.

"Tôi đã soạn sẵn rồi, cô xem thử có chỗ nào cần điều chỉnh không? "

Nhã Trúc nhận lấy hai tờ giấy từ tay anh rồi cẩn thận xem từng điều khoản bên trong bản hợp đồng. Trong đó anh viết, trong khoảng thời gian kết hôn theo hợp đồng, anh sẽ chu cấp toàn bộ vật chất cho cô. Anh sẽ bảo đảm sự an toàn của cô trong mọi tình huống. Hai người sẽ không xảy ra đụng chạm cơ thể cũng như không được xen vào các mối quan hệ và đời sống riêng tư của người kia. Trước mặt người khác, hai người phải thật sự giông như một đôi vợ chồng...

Nhã Trúc xem qua một lượt, điều nào cũng có lợi cho cô, cô không thể không thầm cảm ơn anh. Đúng là ông trời không thiên vị bất kì ai, lấy đi của cô một gia đình không trọn vẹn nhưng lại trả cho cô một người bạn vô cùng tuyệt vời. Gặp được anh chắc chắn là điều may mắn nhất trong đời cô.

"Thế nào, cô có ý kiến gì không? "

"Không có, tôi cảm thấy rất tốt. "

"Được, vậy chúng ta cùng kí tên vào đây. Sau khi kí tên thì mỗi người phải tự thực hiện đúng với những điều đã ghi trong hợp đồng. "

"Được! "

Cả anh và cô đều cùng đặt bút kí tên. Có lẽ họ sẽ không ngờ được rằng, chính hai tờ giấy này lại viết tiếp cho họ rất nhiều câu chuyện khác về sau...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.