"Mộ Đình Ân, ông điên rồi đúng không?"
Ngay khi Nhã Trúc vừa rời khỏi, Lý Tuyết Lan như vừa mới hoàn hồn mà hét toáng lên. Bà ta không nghĩ đến, Mộ Đình Ân vậy mà lại không nghĩ đến thế lực của Hoắc thị, dễ dàng đồng ý để cô đi như thế. Hôm nay đã chọc giận Hoắc Tư Vũ, lại còn để cô đi mất, vậy mối hôn sự với Hoắc gia phải tính sao đây. Không có người gả đi, Hoắc gia chắc chắn không bỏ qua chuyện này.
"Ông để nó đi rồi, bên phía Hoắc gia phả tính sao đây hả?"
"Bà có thôi đi không? Nó cũng là con gái của tôi đó."
"Con gái ông thì sao hả? Nó đi rồi thì lấy đâu ra người giao cho Hoắc gia, rồi Mộ thị sẽ phá sản."
"Phá sản thì phá sản! Tôi cũng không muốn lấy hạnh phúc cả đời của nó ra để đổi chát đâu."
"Nói hay quá nhỉ! Để xem tới lúc Mộ thị phá sản thì ông còn mạnh miệng được hay không."
Mộ Đình Ân không buồn trả lời, chỉ dứt khoát xoay người đi vào trong. Có lẽ đối với Lý Tuyết Lan, cô không phải là con gái của bà ta, nhưng với ông thì khác. Ông và Nhã Trúc là cha con, trong người cô chảy chung dòng máu với ông ấy. Từ trước đến nay, ông chưa từng đối tốt với cô, lần này cứ xem như là ông làm tròn trách nhiệm của một người làm cha, để con gái mình được lựa chọn hạnh phúc của mình. Ông dù ích kỷ xấu xa thì cũng không tệ đến mức lấy hạnh phúc cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3724772/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.