Nghe cô nói, nhất thời Tần Tử Sâm cũng không biết phải nói gì hơn. Một cô gái, mặc váy cưới chạy ra ngoài đến nỗi không màng tới xung quanh... nghĩ thôi cũng biết, có lẽ cô đã trải qua một chuyện gì đó rất ư là đau lòng.
Kỳ thực anh cũng không để ý lắm, vốn dĩ anh và cô cũng chẳng có quen biết thân thiết gì. Chuyện riêng của người khác, tốt hơn hết vẫn là không nên xen vào.
Tần Tử Sâm thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ tạm quên đi những mệt mỏi xung quanh. Anh nhớ cô, nhớ người con gái đã lạnh lùng bỏ anh đi. Vậy mà anh vẫn yêu cô, yêu đến nát lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại chẳng ai nói với ai lấy nửa lời. Một người bị phản bội trong ngày cưới, một người lại nhung nhớ một người đã đi xa. Chuyện tình yêu trên đời này, đúng là khiến người ta vừa khóc vừa cười, vừa đau lòng nhưng lại vẫn không nỡ buông tay.
Tiếng gõ cửa vang lên kéo hai người ra khỏi dòng cảm xúc. Tần Tử Sâm thở dài rồi đứng dậy đi mở cửa. Bên ngoài kia, Tô Dịch đứng dựa người vào tường, ánh mắt đầy vẻ oán trách.
"Sếp, đồ anh cần tới rồi đây."
Tần Tử Sâm nhận lấy túi đồ từ tay Tô Dịch, anh nhìn cậu trợ lý của mình rồi nói.
"Cậu về được rồi!"
"Vâng! Sếp, cuộc họp ngày mai..."
"Hoãn lại đi."
Tô Dịch ngớ ngẩn một lúc nhìn người trước mặt. Hoãn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-yeu-anh/3724762/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.