Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, chuông cửa vang lên. Ninh Giai Kỳ duỗi hai chân ra, mấy bình rượu bên cạnh va chạm lách cách. Cô ngồi dậy nhìn về cửa chính, đầu vẫn còn mơ màng.
Cô không lập tức đi mở cửa ngay, vì thế chuông cửa không ngừng vang lên liên tục. Bị làm phiền, Ninh Giai Kỳ mới chậm rãi đứng dậy, bước chân nặng nề đi đến yên lặng nhìn qua ô mắt mèo.
"............."
Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng rất nghiêm túc, với Ninh Giai Kỳ quá quen thuộc.
Không phải chưa nói địa chỉ sao, như thế nào
lại đến đây được. Ninh Giai Kỳ nghiên đầu nghĩ nghĩ, có lẽ là đồ khốn Liễu Thanh Giang nói cho anh biết.
Ninh Giai Kỳ đè huyệt Thái Dương, đưa tay mở cửa. Mặc dù không vui, nhưng nếu cho cô uống thêm mười bình rượu cô cũng không dám không ra mở cửa.
Cửa vừa mở, không khí nóng ở bên ngoài tràn vào trong nháy mắt. Ninh Giai Kỳ lui về phía sau một bước, nhẹ giọng nói “Hôm nay em không về nhà, em phải chăm sóc Manh Manh.”
“Toàn mùi rượu” Cảnh Nhược Đông cau mày, mắt nhìn từ trên cao đánh giá cô “Em như vậy còn chăm sóc được ai?”
Ninh Giai Kỳ lẩm bẩm “Em không uống nhiều” “Uống nhiều hay uống ít cũng đã uống.” “Dù sao cũng không uống nhiều...”
Cảnh Nhược Đông cũng lười so đo với cô, anh đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một bãi rượu.
“Những thứ này điều là?”
“Là của Tống Đình Quân và Trương Nhất Manh uống!”Vẻ mặt Ninh Giai Kỳ nghiêm túc “Em không uống nhiều, thật đấy” .
Cảnh Nhược Đông nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trong-tim-deu-trao-em/1048835/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.