Cảnh Nhược Đông ghi lại động tác nhỏ của cô vào mắt. Anh cũng từng học trường cao trung này, nên vừa nhìn kỹ một chút liền biết, có lẽ là cô đã chỉnh lại chiều dài chiếc váy.
Cảnh Nhược Đông khẽ cười. Đúng là trưởng thành rồi, còn biết yêu cái đẹp.
Ngồi trên xe được một lúc rất nhanh đã đến cửa nhà, Cảnh Nhược Đông và Ninh Giai Kỳ cùng xuống xe, Băng Tân Đồ đưa Đường Trạch về nhà anh ta. Đẩy cửa bước vào, Ninh Giai Kỳ nhìn thấy Cảnh Minh Nguyên vẫn còn nhàn nhã trên sô pha xem TV. Cậu ta vừa nhìn thấy Cảnh Nhược Đông đứng bật dậy như cái lò xo, trợn mắt mà nhìn Cảnh Nhược Đông“Anh?!!”.
Cảnh Nhược Đông đi qua người cậu “ông đâu?”
“Trong thư phòng ấy, em đi gọi ông!”
Từ trước đến nay Cảnh Minh Nguyên vẫn luôn sợ Cảnh Nhược Đông, vậy nên khi thấy anh đột ngột xuất hiện, trong lòng cậu rất kích động, nhưng vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản. Cậu chạy thẳng đến thư phòng “Ông, ông ơi! Anh đã về rồi!”
Giọng cậu rất to, có thể làm tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy.
Cảnh Nhược Đông vẫn luôn giữ được bình tĩnh, không, anh so với trước kia lại càng bình tĩnh hơn, thậm chí mỗi một hành động của anh đều khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người mình.
“Dạo này thành tích như thế nào?”
Ninh Giai Kỳ đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, cô hơi sững sờ một chút “Vẫn, vẫn tốt ạ”
“Cao trung so với sơ trung khó hơn à?”
“Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trong-tim-deu-trao-em/1048770/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.