Cô bất ngờ đến mức hoang mang, xém chút mất cả tâm trạng ăn mì. Một người giàu sang như anh chắc sẽ không bắt đều cô đâu, nếu muốn thì anh đã gọi cho cô từ lâu rồi, vì rõ ràng cô có để lại số điện thoại. Nhưng anh vẫn im lặng trong khi đã nhận ra cô. Càng nghĩ cô lại càng có thêm sự bình tĩnh, một tia hy vọng rực sáng trong tâm trí Hạ Phong.
- Tôi xin lỗi. Do tôi gặp sự cố trong lúc lái xe nên mới...
Anh không trách móc, cũng chẳng cau có:
- Bỏ qua đi, tôi không trách cô.
Tuy thái độ anh có chút lạnh lùng nhưng lời nói rất từ tốn, hòa nhã. Quả thật như những gì cô đã đoán trước được, anh là người rộng lượng lại không chấp nhất:
- Chú...không bắt đền tôi thật sao?
Chi phí sơn lại chỗ trầy xước trên xe với anh chẳng đáng là bao nhiêu, hơn nữa người vô tình gây nên hậu quả lại là một cô gái nhỏ, trông gia cảnh cũng chẳng khá giả gì cả. Người đàn ông lắm tiền nhiều của như anh thì sao có thể bắt đền cô được chứ, điều này với anh cũng chẳng chút cần thiết.
- Tôi nói thật. Cô không phải đền bù gì cả, nên đừng nghĩ ngợi về chuyện này nữa.
Vẻ mặt cô lộ rõ sự mừng rỡ, xem ra gặp tai nạn va quẹt xe không hẳn là chuyện xấu, quan trọng là đối tượng mình va quẹt trúng ra sao. Lần này trong cái rủi có cái may, lòng cô nhẹ nhõm hơn hẳn, không phải lo lắng nhọc nhằn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.