Hạ Phong ủ rủ ngồi trước cửa phòng trọ, đối diện phía bên kia là Kim Châu cũng đang rơi vào hoàn cảnh như cô. Cả hai thở dài nhìn nhau, thật không ngờ sự việc tưởng chừng như hiếm hoi đến hy hữu này lại xảy ra với họ.
- Sắp tới chị em chúng ta phải sống làm sao đây hả em?
Cô thờ thẫn tựa đầu vào tường, tâm trạng cứ lên mây rồi xuống tận địa ngục, vừa nhận được công việc không bao lâu lại bị đuổi, giờ thì bất đắc dĩ phải nghỉ việc. Cứ thế này thì nên trách rằng ông trời trêu ngươi hay do số phận của cô quá đen đủi.
- Em cũng không biết nữa. Cứ ngỡ lần này em có thể gắn bó với công việc lâu dài, nào ngờ...bi thảm thật.
Kim Châu buồn bã:
- Gần đến cuối tháng lại xảy ra chuyện, bây giờ đến cả việc có được nhận lương cho tháng này không cũng chưa rõ.
Cô buồn rũ rượi, nghĩ đến cuối tháng có thể nhận lương và gửi tháng lương đầu tiên cô kiếm được ở Nam Tô về cô nhi viện mà Hạ Phong không khỏi vui mừng. Nhưng tất cả bây giờ đã theo cơn hỏa hoạn mà tan biến không chút tăm hơi.
Đang ngồi buồn bã với vô vàng suy nghĩ tiêu cực về con đường tương lai vô định trước mắt. Đột ngột cô nghe tiếng Kim Châu cất lên đầy hy vọng, đâu đó còn nghe ra sự hào hứng, cứ như nhặt được vàng trong cơn nghèo đói khốn khổ:
- Chị nhớ ra rồi, chẳng phải em đã kể với chị về việc em được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935935/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.