Suốt đoạn đường ngồi trên xe, Nhật Mai đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ và hiện tại. Có thể nói, ân hận lớn nhất trong đời cô ấy là khi đã phạm phải sai lầm phản bội anh, chỉ vì một thứ tình cảm phù phiếm nhất thời trong lúc cô đơn. Suy nghĩ dồn dập bủa vây khiến đoạn đường về nhà như được rút ngắn hơn mọi lần.
Nhật Mai buồn bã bước vào trong, vừa vào đến phòng khách đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Vũ tổng và anh trai của cô ấy.
- Dượng cũng không muốn như vậy, nhưng với doanh thu ít ỏi của công ty suốt một năm qua, dượng e rằng Vũ Thị không thể trụ lâu hơn được nữa.
Người ngồi đối diện Vũ tổng đáp lời:
- Từ sau sự cố xảy ra hồi năm ngoái, quả thật Vũ Thị kinh doanh rất bất lợi.
Vũ tổng gật đầu, gương mặt hốc hác đi nhiều vì chuyện công ty:
- Nếu tình trạng này không thể cải thiện trong vài tháng tới thì dượng nghĩ Vũ Thị sẽ phải chấp nhận chuyển nhượng lại...
Nhật Mai không chịu được cú sốc, vừa đau khổ vì tình lại vừa chịu đựng áp lực từ công việc. Vũ tổng chưa kịp nói hết câu, cô ấy thốt lên rồi bước đến vị trí Vũ tổng và anh trai đang ngồi:
- Con không đồng ý. Vũ Thị là tâm huyết, là công sức gầy dựng sự nghiệp từ đời ông nội, sao ba có thể nói chuyển nhượng dễ dàng như vậy chứ? Hơn nữa, con thân là giám đốc của Vũ Thị, tại sao ba không bàn bạc chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935932/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.