Cẩn trọng bước vào trong nhà, cô giao lại chiếc nhẫn cho Chí Kiên, vừa đóng cửa đã bất chợt hoảng hốt vì đèn phòng khách đột ngột được bật sáng bừng.
Còn hơn cả gặp ma giữa đêm khuya, anh đã hù dọa cô và Chí Kiên gần như đứng cả tim. Vẻ mặt cau có, hai đầu chân nhíu lại, lần này có chạy đằng trời của không thoát được đôi mắt sâu thăm thẳm dán chặt về phía hai con người đang to nhỏ bí mật.
Chí Kiên ấp úng, dẫu cố giữ bình tĩnh cũng phải khó đỡ trước tình huống bất thình lình thế này:
- Anh hai… anh chưa ngủ sao?
Anh bước đến trước mặt Hạ Phong, thái độ càng thêm gay gắt:
- Tại sao cô lại bị ướt thế này?
Cô đưa mắt khó xử nhìn anh, Chí Kiên loay hoay tìm kiếm lý do, nhưng Hạ Phong đã nhanh chóng đáp:
- Tôi bị trượt chân ngã xuống hồ bơi.
Bàn tay cầm chiếc nhẫn chưa kịp đưa cho Chí Kiên đang nắm chặt lại vì sợ anh phát hiện. Trông dáng vẻ của cô thế này có muốn trách móc hay hỏi chuyện e rằng cũng không phải lúc.
- Cô về phòng đi, tôi có chuyện cần nói với Chí Kiên.
Hạ Phong đưa mắt nhìn Chí Kiên, anh ấy nheo nheo một mắt, đầu hơi đánh nhẹ vài cái, ra hiệu cô hãy nghe theo lời Phúc Hiên.
Cô có chút lảng tránh ánh mắt của anh:
- Dạ, tôi biết rồi.
Cô bước đi, có chút ngoái lại nhìn nhưng rồi cũng đành ngậm ngùi trở về phòng, nhường lại không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935909/chuong-29.html