Cô đảo mắt nhìn qua một loạt điện thoại đắt đỏ, có một đại gia đứng cạnh chi trả mà sao Hạ Phong lại thấy áp lực đến thế.
- Tôi chỉ muốn một chiếc điện thoại bình thường như cái cũ thôi.
Chẳng biết nói thế nào, Hạ Phong dường như rất e dè trước những món đồ giá trị.
- Vậy tôi chọn giúp cô được chứ?
Không để cô từ chối, anh lấy điện thoại của mình, đưa ra trước mắt nhân viên:
- Lấy cho tôi một chiếc điện thoại giống như vậy.
Nhân viên gật đầu, còn cô thì xém chút há hốc mồm, không cần nghĩ cũng biết điện thoại của mắc tiền đến thế nào.
- Chú à, như vậy không ổn đâu, tôi… tôi không thể nhận.
Anh không chần chừ, quẹt thẻ thanh toán trong sự ngỡ ngàng của cô.
Đến khi về đến nhà, Hạ Phong còn chẳng dám cầm lấy chiếc điện thoại tận mấy chục triệu kia.
Người ta sẽ hí hửng đập hộp điện thoại mới, còn cô áy náy, nặng lòng nên nào dám nhận.
- Là tôi mua cho cô, bây giờ cô không nhận thì ai dùng đây?
Hạ Phong né tránh bước vào trong bếp:
- Tôi không thể nhận được, xin lỗi chú.
Anh đặt ra túi đựng điện thoại trên bàn, xem như ép cô phải nhận:
- Tôi mua cho cô nên tuỳ cô xử lý.
Nói đoạn anh nhanh chóng bước lên lầu, dì Hạ từ ngoài đi vào, trong thấy "đôi trẻ" dường như đang có chuyện gì đó.
- Có chuyện gì vậy Hạ Phong?
Câu hỏi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935871/chuong-43.html