Tình cảnh hiện tại khiến cô cảm thấy vô cùng bế tắc. Anh Sa đưa tay sờ lên bụng, tuy thai vẫn còn rất nhỏ nhưng cô vẫn cảm nhận được trong cơ thể mình đang mang một sinh linh bé nhỏ, là giọt máu của anh.
- Em còn lựa chọn khác sao?
Trong phút hụt hẫng không tìm thấy tia hy vọng, cô đã lấp loá ý nghĩ chọn cách giải quyết đau thương nhất.
Kim Châu nghe vậy vội khuyên ngăn:
- Đừng làm như vậy. Còn nhiều cách giải quyết. Dù sao cũng là con của em, đừng tước đoạt mạng sống của đứa bé vô tội.
Cô nhìn Kim Châu, lúc này đầu óc cô như muốn nổ tung:
- Vậy chị nói em biết, em phải giải quyết thế nào đây?
Kim Châu đặt bàn tay lên tay cô, giọng nói chậm rãi để tránh làm cô kích động:
- Chị nghĩ, em nên nói chuyện này với Phúc Hiên.
Cô nghe thấy vậy liền gay gắt phản đối:
- Không được. Em tuyệt đối không thể để anh ấy biết.
Đến nước này thì Kim Châu cũng không thể đưa ra cách giải quyết vẹn toàn nào khác, bất chợt cô ấy nghĩ đến một người:
- Triệu phu nhân...hay là em nói cho mẹ của em biết chuyện này đi. Bà ấy nhất định sẽ có cách giúp em giải quyết.
Cô nghe Kim Châu nhắc đến mẹ mình mà càng thêm áp lực:
- Chuyện này lại càng không được. Nếu mẹ biết em mang thai, mẹ sẽ rất sốc và buồn lòng. Thậm chí còn tệ hơn việc em không nói ra.
Đặt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935815/chuong-70.html