Lúc anh đến nhà thì cô vẫn chưa về, anh lên phòng tắm rửa rồi sắp xếp đồ đạc trong vali vào tủ quần áo. Đang loay hoay thu dọn mọi thứ thật ngay nắp, bất chợt anh nhìn thấy một cuốn album đã sờn cũ được đặt ở một góc trong ngăn tủ nhỏ.
Phúc Hiên cầm cuốn album trên tay, anh ngồi xuống giường, lật từng trang xem những tấm ảnh chụp của cô và mọi người ở cô nhi viện Thiên Sứ.
Anh mỉm cười khi được nhìn thấy những hình ảnh từ lúc còn bé của cô: "Từ nhỏ em đã đáng yêu và xinh đẹp như vậy rồi."
Lật đến những trang cuốn cùng của quyển album, bất chợt anh khựng lại khi nhìn thấy bức ảnh của một người thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang bế một bé gái trên tay.
Anh hơi nhíu mày, một dòng ký ức nào đó xuất hiện trong tâm trí. Tiếng mở cửa vang lên, Anh Sa bước vào, cô vừa vào nhà liền nghe Kim Châu nói anh đã về, hơn nữa cũng thấy xe của anh trong gara.
Anh nhìn cô, nở nụ cười:
- Em về rồi à.
Anh đứng dậy bước đến, cô nhón chân ôm lấy cổ anh:
- Có nhớ em không?
Anh vòng tay ôm lấy eo cô:
- Lúc nào mà anh chẳng nhớ em. Đi làm cả em ngày có mệt không?
Cô lắc đầu:
- Về nhà được gặp anh nên em không thấy mệt.
Anh hôn nhẹ lên môi cô rồi nói:
- Anh có chuyện này muốn hỏi em.
Anh ngồi xuống giường, kéo nhẹ cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-moi-em/2935782/chuong-85.html