Hai giờ sáng.
Hỏi một người qua đường bất kì, ở thành phố B này, nhịp sống vội vàng, nhộn nhịp có bao giờ làm bạn cảm thấy cô đơn hay không?
Câu trả lời chắc chắn chỉ có một: "Cô đơn hay không, cũng chẳng có thời gian để mà suy nghĩ về nó nữa."
Cuộc sống không dừng lại chờ đợi bất kì ai, chút cô đơn cũng chỉ là giây phút yếu lòng nhất thời của con người mỗi khi ngẩng đầu nhìn lên từng ánh đèn hào nhoáng mà lạnh lẽo.
Thành phố không ngủ này thứ không thiếu nhất chính là ánh sáng phù hoa, nhìn mãi rồi cũng thành quen, rồi chúng ta lại tự nhủ, chút cô đơn này đổi lấy tiền bạc, danh vọng có đáng là gì.
Hóa ra, từ trên cao nhìn xuống, họ lại chỉ ước rằng những ánh đèn hiu hắt buồn bã này biến thành ngọn đèn nho nhỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp nơi hiên nhà chờ họ trở về.
Trên tầng năm mươi của tòa khách sạn cao cấp nhất thành phố, trong căn phòng duy nhất còn chưa kéo rèm, người đàn ông cao lớn đang đứng trước ô cửa sổ sát sàn dõi mắt nhìn về phía xa, cả người gần như chìm vào làn khói thuốc vấn vít mịt mù.
Chuyến bay thẳng từ Mỹ về thành phố B kéo dài mười lăm tiếng đồng hồ khiến đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo. Khói thuốc mông lung che mờ đi nét lạnh nhạt, thêm vào một chút hư ảo, nhưng không giấu được nỗi cô tịch trong đêm đen ảm đạm.
Giữa không gian yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/3089241/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.