Thời gian chầm chậm trôi đi, Tạ Nghiên Dương càng chìm sâu vào nụ hôn ngọt ngào đến quên hết tất thảy vạn vật xung quanh, dường như chỉ hôn thôi đã không còn đủ thỏa mãn được anh.
Anh muốn nhiều hơn như thế.
Bàn tay càn rỡ bắt đầu di chuyển, dịu dàng đi vào bên trong từ vạt áo phía sau lưng. Tay anh ấm nóng chạm vào làn da mềm mịn mát lạnh của Tô Mạn Vũ khiến cô giật mình.
Hình như đây là không còn là một nụ hôn đơn thuần nữa rồi, Tô Mạn Vũ chợt nhận ra như vậy.
Cô muốn anh dừng lại, nụ hôn kéo dài này đã lấy đi hết dưỡng khí khiến cô nghẹt thở.
Tay cô chống lên lồng ngực anh bắt đầu dùng sức cố gắng đẩy anh ra, nhưng dường như chút sức lực bé nhỏ ấy không hề ảnh hưởng đến người trước mặt một chút nào.
Có vẻ như trong giây phút này, Tạ Nghiên Dương đã không còn kiểm soát nổi chính bản thân mình.
Anh không còn quan tâm đến những đôi mắt đang nhìn chòng chọc xung quanh, trong anh giờ đây chỉ tràn ngập cảm giác tuyệt vời đến từ hai đôi môi đang quấn quít, từ vòng eo thon tới làn da mềm mại của Tô Mạn Vũ.
Có lẽ cô ấy cũng yêu anh, thế nên mới sẵn sàng đón nhận nụ hôn của anh như vậy.
Đột nhiên, cơn đau nơi đầu lưỡi truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Tạ Nghiên Dương, anh tỉnh táo lùi ra xa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Tô Mạn Vũ trước mặt anh xinh đẹp quyến rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/3089227/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.