"A Thành."
"Hình như trời lại mưa rồi." Mưa dai dẳng mấy ngày liền không dứt, ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Cô gái nằm trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng không vô định, từng tiếng thì thào khẽ khàng phát ra mỏng manh như hơi gió.
Mưa rơi nặng hạt đập vào ô cửa sổ từng đợt nặng nề, hơi lạnh men theo đó tràn vào trong phòng, thế nhưng nước mưa len lỏi từ nơi nào đó chảy xuống mi mắt, gò má lại rất ấm.
"Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây..." Cô gái tiếp tục lên tiếng, nhưng rồi phải ngừng lại vì cơn ho dữ dội, ruột gan như quặn thắt.
"Nếu chúng ta có thể rời khỏi đây, A Thành không được lầm lì như vậy nữa nhé, chuyện gì cũng giữ chặt trong lòng không để cho ai biết, mọi người lại nghĩ A Thành là người khó ưa."
"Thực ra... thực ra A Thành là một chàng trai tốt, những lời khó nghe của bọn họ chẳng đúng một chút nào, cậu ấy chân thành lại tốt bụng như vậy, chỉ là bọn họ không biết mà thôi." Cô gái nhíu mày, mới nói có mấy câu mà đã cảm thấy cả người đau nhức, thế nhưng bằng mọi giá cô vẫn phải tiếp tục. A Thành nhạy cảm lại hay suy nghĩ, cô không muốn chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ trở thành bóng đen ám ảnh cả cuộc đời sau này của cậu ấy.
"A Thành hứa đi, nếu như chúng ta có thể rời khỏi đây, A Thành nhất định sẽ thay đổi."
Cô gái dỏng tai lắng nghe, thế nhưng đợi mãi vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/2636563/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.