Vài năm trở lại đây, điện thoại đã trở nên phổ biến hơn rất nhiều trong mắt người dân thành phố H, liên lạc tiện lợi, không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa giá cũng không phải quá đắt, chỉ có điều điện thoại công cộng chỉ tập trung ở khu vực trung tâm thành phố, nếu càng đi sâu vào các huyện nhỏ thì phải tìm đỏ mắt mới có một cái. Huyện Đông Sơn là một trong số những khu vực hẻo lánh ấy, đường truyền tín hiệu không tốt, muốn gọi một cuộc điện thoại cũng rất khó khăn.
Dương Mạn Vũ bình thường hiếm khi gọi điện về nhà, bởi nếu có gọi, mẹ cô thường chỉ hỏi xem bao giờ mới gửi tiền về, sau đó lại mau mau thúc giục cô cúp máy, tránh cho việc tốn quá nhiều tiền phí cước, vậy nên cô cũng chỉ kịp hỏi thăm vài câu, biết được sơ qua tình hình trong nhà, nghe thấy giọng nói ngoan ngoãn của Dương Tịnh Ý, sau đó dặn dò cô bé chú tâm học tập nhưng cũng không được lơ là sức khỏe.
Dương Tịnh Ý là con gái út nhà họ Dương, kém Dương Mạn Vũ sáu tuổi, vốn từng là hi vọng hàn gắn mối quan hệ giữa Dương Gia Hàn và Lâm Hoa ngày trước, khi còn trong bụng mẹ đã được bác sĩ khẳng định là một cậu con trai, thế nhưng khi sinh ra lại là một cô bé yếu ớt bẩm sinh.
Thực ra, giống như Dương Mạn Vũ, Dương Tịnh Ý cũng là đứa trẻ có mệnh lớn.
"Một lũ lang băm!"
Y tá vừa thông báo sản phụ Lâm Hoa mới hạ sinh một bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/2636548/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.