Mùa xuân năm 2011 trong chớp mắt đã cuốn theo hơi lạnh rời đi không còn dấu vết, nhường chỗ cho vạt nắng chiếu xuống đỉnh đầu càng thêm đậm màu. Đó là sắc vàng sáng rực khiến người ta yêu thích, và cũng chính vì quá yêu thích nên bọn họ vẫn luôn truyền tai nhau rằng, những chuyện xảy ra dưới ánh nắng diệu kỳ của thành phố S sẽ mang theo hào quang của mặt trời khiến trái tim nhớ mãi không quên.
Có lẽ là vì như vậy, thế nên cho tới rất nhiều năm tháng về sau, Dương Mạn Vũ vẫn luôn nhớ kỹ ánh nắng rải xuống đẹp như màu rẻ quạt giữa sân trường Nhất Trung, và giữa những vụn vàng của thiên nhiên ấy là bóng dáng chàng trai như đang tỏa ra ánh hoàng kim lấp lánh ôm lấy cô, chàng trai có cái tên đầy tao nhã khiến biết bao cô gái say đắm, Diệp Liên Thành.
Dương Mạn Vũ không thích mưa, còn thành phố S lại mưa nhiều, tiết trời chớm hè vẫn còn chưa quá nóng nực, thế nhưng mấy ngày gần đây thời tiết đều là mưa nắng đan xen làm cô phải liên tục giặt giày. Nhìn xem, cô mới giặt đôi giày trắng vào thứ bảy tuần trước, vậy mà chưa đến ba ngày sau chúng đã lấm lem bùn đất hết cả rồi. Còn nguyên do tại sao lại bị như thế thì là bởi chuyện này đây.
Dương Mạn Vũ cúi đầu nhìn vào cục bông tròn nhỏ xíu trong lòng.
Khoảng nửa tiếng trước, khi Hội thảo Văn học dành riêng cho học sinh Nhất Trung mới diễn ra chưa tới một phần ba thời gian thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-trao-anh-tron-doi-tron-kiep/2636518/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.