" Oa Di Giai, những cái này là hàng cực phẩm đó!" Ngọc Trân kinh ngạc nói, mặc dù chỉ mới chơi game được mấy ngày nhưng cũng đủ để biết những thứ kia đều không phải loại tầm thường. Thậm chí trên diễn đàn bọn họ còn hét giá cao để có được nó.
Hâm Đình cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn kinh ngạc hơn cả Ngọc Trân :" Di Giai, cậu bắt được một tên phú nhị đại rồi à!"
" Vớ vẩn." Di Giai rất nhanh cắt ngang suy nghĩ vớ vẩn của bọn họ. Tuy nhiên cô cũng không giấu nổi suy nghĩ về đối phương. Những món trang bị kia cũng quá quý giá rồi, cô làm sao có thể mà dám để trong túi đồ chứ.
[ Em đã cất công làm một bộ trang bị cho anh rồi! Chút đồ này không có gì to tát cả]
Thấy tin nhắn đối phương gửi tới, cô nuốt nước bọt. Chỗ này mà gọi là không to tát gì sao, có phải nhầm lẫn ở đâu không?
Tiết trời mùa Xuân bắt đầu nhường chỗ cho cái nắng hè oi bức. Những tán cây dọc con đường đi tới thư viện như muốn dang tay ôm lấy những nhân tài của đất nước, che chở cho bọn họ tránh khỏi cái nắng.
Trong giảng đường, các cô gái đang bàn tán sôi nổi về bữa tiệc sắp tới của trường. Các chàng trai cũng hào hứng không kém. Bởi bữa tiệc thường niên này luôn có những điều bất ngờ mang lại. Đặc biệt luôn có cơ hội để tìm được nửa kia của mình.
Di Giai nằm bẹp dí xuống bàn, không phải cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-thich-em/2773257/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.