Nhìn chữ viết trên tấm thiệp, Khương Thanh Thời lại cúi đầu nhìn bó hoa tươi và những món quà đẹp đẽ tinh xảo đặt trong phòng khách, tháo ngẫu nhiên hai phần ra đều là túi xách của thương hiệu cô thích, cũng là kiểu dáng cô thích.
Khương Thanh Thời nhướng mày, có chút kinh ngạc khi Thẩm Ngạn biết rõ sở thích của mình như vậy.
Không lâu sau, điện thoại của cô khẽ rung lên, là tin nhắn của Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn: [Anh tới rồi.]
Từ Bắc Thành bay đến Giang Thành thời gian ngắn, qua lại rất nhanh.
Nể mặt mấy món quà, Khương Thanh Thời miễn cưỡng tha thứ cho việc anh tạm thời đi công tác.
Cô cụp mắt chụp một tấm ảnh gửi cho anh: [Đồ anh mua cũng tới rồi.]
Thẩm Ngạn phóng lớn bức ảnh, cười hỏi: [Cô Thẩm đâu rồi?]
Khương Thanh Thời: […?]
Thẩm Ngạn: [Không có ảnh của cô ấy à?]
Khương Thanh Thời nhướng mày, có chút kinh ngạc: [Tổng giám đốc Thẩm còn cần ảnh của cô Thẩm sao?]
Thẩm Ngạn: [Anh chỉ cần ảnh của cô ấy.]
Ảnh chụp những thứ khác anh cũng không quan tâm, lại càng không thèm để ý.
Khương Thanh Thời sửng sốt, không hiểu sao lại bị Thẩm Ngạn lấy lòng. Cô lẳng lặng cong môi, vốn định gửi cho anh một tấm ảnh tự sướng, sau đó sực nhớ mình vẫn chưa trang điểm.
Nghĩ vậy, Khương Thanh Thời từ bỏ: [Không có.]
Thẩm Ngạn: [Hửm?]
Khương Thanh Thời: [Đợi tôi trang điểm rồi chụp gửi cho anh.]
Thẩm Ngạn bất đắc dĩ: ]Không trang điểm cũng đẹp rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421224/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.