Nghe Thẩm Ngạn nói câu này xong, Khương Thanh Thời mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, giọng điệu nói chuyện của anh sao lại kỳ lạ như vậy?
Cô cau mày, quay đầu nhìn biểu cảm của anh lúc này, ngập ngừng nói: “Anh——”
Cô vừa mới nói được một chữ, tiếng của bố Khương đã vang lên ở cửa: “Hôm nay Tiểu Ngạn tan làm sớm thế à?”
Hai người quay đầu lại.
Bố Khương vừa đi vào phòng khách vừa hỏi: “Có phải Thanh Thời bảo con tan làm sớm rồi cùng đến không?”
Không đợi Thẩm Ngạn trả lời, bố Khương đã liếc nhìn Khương Thanh Thời một cách không hài lòng: “Thanh Thời lại tùy hứng chứ gì?”
Khương Thanh Thời khựng lại, mím môi không nói gì. Cô không muốn tự biện hộ cho bản thân.
Không ngờ người bên cạnh lại nói: “Không phải cô ấy ạ.”
Thẩm Ngạn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô, nhìn bố Khương: “Là do con muốn đến sớm để gặp bố mẹ.”
Nghe vậy, bố Khương mỉm cười hài lòng: “Vẫn là Tiểu Ngạn hiểu chuyện.”
Thẩm Ngạn mỉm cười.
Bố Khương về đến, đương nhiên muốn gọi Thẩm Ngạn vào phòng làm việc để nói chuyện kinh doanh.
Sau khi hai người rời đi, Khương Thanh Thời cũng không muốn ở dưới lầu nữa, cô đứng dậy trở về phòng, buồn bực nằm trên giường.
Nếu như có thể, cô thật sự không muốn về nhà ăn cơm.
Đột nhiên điện thoại của cô rung lên, là Cố Tuệ An gửi tin nhắn đến, hỏi tối nay cô có muốn cùng ra ngoại ô đón giao thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421222/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.