Nhắc tới ăn cơm, Khương Thanh Thời sực nhớ mình còn nợ Mạnh Tấn một bữa cơm. Cô suy nghĩ vài giây rồi ngước mắt nhìn anh ta: “Là em mời anh mới đúng.”
Mạnh Tấn nhướng mày, cũng không tranh giành ai mời ai, anh ta cười khẽ một tiếng: “Được, em muốn ăn gì?”
Khương Thanh Thời hơi khựng lại: “Anh muốn ăn gì?”
Mạnh Tấn trầm mặc giây lát, cúi đầu hỏi cô: “Anh muốn ăn gì cũng được à?”
“……”
Khương Thanh Thời thoáng do dự: “Chỉ cần không quá khó hẹn trước thì hẳn là không có vấn đề gì.”
Mạnh Tấn: “Được, vậy đi thôi.”
Khương Thanh Thời ngạc nhiên: “Đi ngay bây giờ?”
Mạnh Tấn rũ mắt: “Bây giờ là năm giờ, đến nơi cũng chưa tới sáu giờ, không phải vừa đúng giờ cơm sao?”
Cô không muốn mối quan hệ với Thẩm Ngạn vừa mới phát triển mà đã rơi vào cục diện bế tắc.
Hai người đến ven đường đón xe, ngồi lên xe xong, Khương Thanh Thời lấy điện thoại di động ra, trước tiên là bỏ chặn Thẩm Ngạn, sau đó gửi cho anh một tin nhắn: [Tối nay tôi muốn mời người khác ăn cơm, tổng giám đốc Thẩm có muốn thanh toán giúp tôi không?]
Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm điện thoại di động, nhịn không được suy đoán người nọ có phải tức giận hay ghen tuông rồi không… Hoặc là đang bận rộn chuyện gì khác?
Đang nghĩ ngợi thì đột ngột chuông điện thoại di động vang lên.
Khương Thanh Thời cụp mắt nhìn tên người gọi, nói với Mạnh Tấn bên cạnh một tiếng: “Em nghe điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421209/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.