Phòng ngủ yên tĩnh, từng lời Thẩm Ngạn nói rơi vào tai Khương Thanh Thời rất rõ ràng, khiến cô muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó.
Cô như bị ngôn ngữ trắng trợn của anh làm á khẩu, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lát sau, Thẩm Ngạn cúi đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười hỏi cô: “Cô Thẩm.”
Khương Thanh Thời giương mắt: “……Gì cơ?”
Thẩm Ngạn truy hỏi: “Cho theo đuổi không?”
“……”
Khương Thanh Thời thật sự cảm thấy Thẩm Ngạn cố ý.
Rõ ràng anh đã sớm có tính toán, cũng quyết định muốn làm như vậy, nhưng anh lại muốn hỏi thử cô là làm như vậy có được không. Và cho dù cô có trả lời là không thì anh cũng sẽ không bỏ vào tai.
Khương Thanh Thời: “Sao anh biết được?”
“…Anh đoán.” Thẩm Ngạn nói, “Yên tâm, anh không phải người bỏ dở nửa chừng.”
Khương Thanh Thời kiêu ngạo: “Nếu anh dám bỏ dở nửa chừng, cứ chờ trở về tình trạng độc thân đi.”
“……”
Cúp cuộc gọi video xong, Khương Thanh Thời nằm trên giường không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Cụ thể là vui chuyện gì thì cô cũng không biết.
Dù sao thì cũng rất vui vẻ.
–
Bên phía Thẩm Ngạn, anh để điện thoại xuống, nghĩ đến vấn đề Khương Thanh Thời vừa mới hỏi mình, bất đắc dĩ nghĩ đương nhiên anh biết cô không dễ theo đuổi.
Có thể chính Khương Thanh Thời đã quên, năm nhất đại học từng có một người theo đuổi cô rất dữ dội, là đàn anh trong trường cô. Vị đàn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421203/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.