Mùi hoa thoang thoảng xộc vào mũi, Khương Thanh Thời hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chậm rãi chớp mắt: “Chuyện ở Giang Thành đã giải quyết xong chưa?”
Thẩm Ngạn rũ mắt: “Những chuyện khác có người xử lý.”
Khương Thanh Thời hiểu ý, cô ừm một tiếng, cúi đầu nhìn bó hoa hồng Tuyết Sơn trong lòng, khóe môi cong lên: “Vậy anh có muốn…” Cô do dự vài giây: “Xem tranh không?”
Thẩm Ngạn tới bảo tàng nghệ thuật không phải để xem tranh, nhưng vì Khương Thanh Thời đã mời, anh không có lý do gì để từ chối.
Anh hắng giọng: “Em thuyết minh cho tôi à?”
Khương Thanh Thời ôm hoa, khẽ nhướng mày: “Phí thuyết minh của tôi rất đắt.”
“Đắt bao nhiêu?” Thẩm Ngạn hỏi.
Khương Thanh Thời dùng đôi mắt long lanh trừng anh, vô cùng kiêu ngạo: “Với tổng giám đốc Thẩm thì tôi sẽ giảm giá cho anh, một tiếng một trăm vạn.”
Cô đang há miệng cắn miếng to.
Nghe được con số cô đưa ra, Thẩm Ngạn nhướng mày hỏi: “Giá đó là sau khi đã giảm giá?”
“Ừ.” Khương Thanh Thời quay đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm có ý kiến gì sao?”
Thẩm Ngạn: “Không có.” Anh không dám có.
Anh kìm nén nụ cười hiện lên trong mắt, nhẹ giọng nói: “Được.”
Lần này đến lượt Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Anh định thuê tôi bao lâu?”
Thẩm Ngạn nheo mắt hỏi cô: “Cô Thẩm sẵn lòng thuyết minh cho tôi bao lâu, tôi sẽ thuê bấy lâu.”
“…”
Khương Thanh Thời nhắc nhở anh: “Một trăm vạn một giờ, anh chắc chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421201/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.