Đi vào phòng làm việc của Thẩm Ngạn một lần nữa, Khương Thanh Thời nhìn quanh một vòng, không thay đổi nhiều so với lần trước, vẫn là tông màu đen, trắng và xám, mang phong cách vô cùng lạnh lùng.
Cô cầm theo phần trà chiều đến ghế sô pha ở một bên ngồi xuống, quay đầu nhìn người ở phía sau: “Tổng giám đốc Thẩm hôm nay rảnh rỗi thế à?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn cô.
Khương Thanh Thời nhẹ nhàng hừ một tiếng, lời đến bên miệng liền thốt ra ngoài: “Có thời gian rảnh rỗi đi ngang qua thang máy.”
Thẩm Ngạn cứng họng, vẻ mặt bình tĩnh: “Em tin à?”
“Đương nhiên là tôi không tin.” Khương Thanh Thời liếc anh, vô cùng kiêu ngạo: “Anh không thể thành thật hơn một chút sao?”
Cô là vì chưa kịp phản ứng nên mới hỏi như vậy, cũng không phải cố ý.
Thẩm Ngạn khựng lại vài giây rồi hỏi thẳng cô: “Sao hôm nay em lại rảnh rỗi tới đây?”
“Tôi với mẹ đi mua sắm ở gần đây, bà ấy bảo tôi mang trà chiều đến cho anh.” Khương Thanh Thời cũng trả lời rất thành thật.
Nghe được câu trả lời của cô, vẻ mặt của Thẩm Ngạn vẫn rất bình tĩnh, lặp lại lời cô nói: “Mẹ bảo em đến?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, không tìm tòi nghiên cứu sự thay đổi trong giọng điệu của anh, nhỏ giọng than thở: “Tôi thật sự nghi ngờ anh mới là con ruột của bà ấy đấy.”
Sự quan tâm của bà Từ đối với Thẩm Ngạn thật sự rất quá đáng.
Thẩm Ngạn không để ý đến lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tap-kich/3421192/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.