Khi Quý Tranh chạy xong nửa chặng đường đầu tiên, mặt trời đã nhô lên khỏi mặt biển rót những tia nắng đầu tiên xuống bờ cát. Anh dừng lại, thì thầm gọi ‘Khương Cách’, nhưng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ vọng lại từ bên kia.
Hai mẹ con khi ngủ đến hơi thở cũng giống nhau. Lúc chạy bộ, mọi bộ phận chức năng của cơ thể đều hoạt động, nhịp tim đập gõ vào màng nhĩ hòa cùng nhịp thở của Khương Cách. Ánh mắt Quý Tranh dịu dàng, sau khi lắng nghe thêm một lúc, anh ngắt máy.
Mỗi ngày Quý Nhiên đều thức dậy vào thời gian cố định, Quý Tranh tăng tốc chạy xong nửa chặng cuối. Về đến nhà anh lập tức đi vào phòng ngủ, đẩy nhè nhẹ cửa ra, Quý Tranh điều chỉnh lại hô hấp, đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng.
Mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng cũng trở nên ấm áp, trong phòng lấp lánh ánh ban mai sáng ngời. Trên chiếc giường mềm mại, Quý Nhiên đang ngồi đó, chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn, ngây thơ cô độc.
“A Nhiên.” Quý Tranh gọi.
Quý Nhiên cũng vừa mới thức dậy, vẫn còn đang mơ màng lạc trong giấc mơ đẹp. Ánh nắng bên ngoài ấm áp nhưng không chói mắt, cu cậu ngẩn người nhìn một hồi, nghe thấy tiếng của ba liền quay đầu lại, há miệng ngáp một cái, giơ hai tay ra.
Vì mới chạy bộ xong nên trên người Quý Tranh nhễ nhại mồ hôi, anh cũng không để ý, bước tới bế cậu lên. Quý Nhiên ôm cổ ba, ngoẹo đầu vào vai ba.
“A Nhiên ngủ ngon không?” Nhịp tim của ba đều đặn, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tan-xuong/583784/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.