Vì biết rõ mình đã hồi phục, Quý Tranh không cần phải tập bắn cả ngày để kiểm chứng, thời khắc chạm tay vào súng, Quý Tranh đã biết rõ mình đã hồi phục.
Khi nổ súng phải thoải mái mà kiên định, không cần phải chiến tranh với tâm lý của bản thân, không cần do dự liệu mình có thể bắn trúng hay không, không cần lo lắng tầm mắt mình sẽ bị mờ hay không, hơn hết là không cần hoài nghi liệu mình có quyền định đoạt sống chết hay không.
Bóp cò súng, cảm nhận phát đạn phóng vụt đi, tiếng nổ súng vang lên, mục tiêu bị bắn trúng, một loạt động tác linh hoạt mà dứt khoát.
Đã rất lâu rồi Quý Tranh chưa từng có cảm giác này.
Vừa rồi sau khi trận đấu kết thúc, Triệu Dã đã ngừng bắn còn Quý Tranh lại tiếp tục, việc này phần nào làm ảnh hưởng đến kết quả thi đấu của bọn họ. Nhưng kỳ thật mọi người đều biết, cho dù không có việc này thì Quý Tranh cũng giành chiến thắng áp đảo. Nhìn mấy phát súng kỳ lạ của anh ở phút cuối, rồi lại nhìn Quý Tranh chạy đến ôm Khương Cách, mọi người sững sờ đứng nhìn một lúc, Nghê Ngạn không kiềm được kích động mà hô lên: “Đội trưởng hồi phục rồi!”
Mọi người hoàn hồn rồi lập tức vỗ tay hoan hô chúc mừng. Nhiệt huyết và sự kích động của đám binh lính trẻ tuổi khiến cả sân huấn luyện bừng bừng sức sống.
Khương Cách bị Quý Tranh ôm chặt vào lòng, sau lưng anh là tiếng reo hò phấn khởi. Lồng ngực hai người kề sát bên nhau, cô có thể cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tan-xuong/583761/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.